Chương trước
Chương sau
"Tịch Thiên Dạ! Ngươi tới đây làm gì? Trong Hắc Bạch thần cung đang có một nữ ma đầu vô cùng đáng sợ. Ngươi không phải là đối thủ của nàng, chạy mau đi."

Hắc Bạch thành chủ nhìn Tịch Thiên Dạ la lớn. Hắc Bạch thần cung đã bị ma tộc công phá, giờ tiến vào Hắc Bạch thần cung không phải muốn tự sát thì là gì.

Dù hẳn biết Tịch Thiên Dạ có chút bất phàm, thậm chí có thể đánh bại Hắc Đồng thánh quân.

Nhưng so với nữ ma đầu ma tộc nọ thì thua kém cả vạn dăm. Chỉ có những ai từng gặp nữ ma đầu kia mới biết sự đáng sợ của nàng.

Tịch Thiên Dạ liếc mắt qua Hắc Bạch thần thành, đoạn không nói lời nào nhấc chân đi thẳng Hắc Bạch. thần cung.

"To gan thật, dám xông vào Hắc Bạch thần cung.”

Một gã ma tộc vóc dáng cao lớn đi ra từ thần cung, trực diện ngăn cản Tịch Thiên Dạ.

Từ trên cao, hắn nhìn xuống Tịch Thiên Dạ, mắt đầy vẻ cười cợt lạnh lùng pha lẫn xem thường. Trên người hẳn phóng ra một cỗ uy áp khủng khiếp.

Gã này là đại lãnh chúa Ma Khôn, một trong mười ba đại lãnh chúa của ma tộc. Gã đã đạt tới tu vi Đại Thánh hoàng cảnh. Trước đây ở Thiên Lan di tích, cấp độ này cũng có thể coi là vô địch rồi. Giờ ở sào huyệt của Thủy ma cũng tương tự vậy.

Sào huyệt của Thủy Ma là chốn bất phàm. Nhưng đã bị Thiên Lan thần tông trấn áp từ thời Thượng Cổ nên toàn bộ đám thượng tầng của Ma tộc đã chết sạch. Chỉ còn lại một vài tiểu ma tiểu quái lớn dăn, bị quy tắc của Thiên Lan thế giới áp chế nên tu được Đại Thánh hoàng cảnh là hết cỡ.

Thân là một kẻ đã từng như đế hoàng, đại lãnh chúa Ma Khôn dĩ nhiên coi thường hết thảy. Sao cần phải để Tịch Thiên Dạ vào mắt.

Tịch Thiên Dạ cũng không để ý sự uy hiếp của Ma Khôn, tiếp tục tiến lên.

“Tự tiện xông vào trọng địa của ma tộc. Đây là tí chết.”

Ma Khôn đại lãnh chúa thấy Tịch Thiên Dạ phớt lờ hắn như vậy thì trong lòng giận dữ, bàn tay khổng lồ như bồ đoàn đột nhiên phóng ra một trảo. Ma khí nồng nặc từ trên người hắn tuôn ra, điên cuồng lao về phía Tịch Thiên Dạ.

Mặt Tịch Thiên Dạ không chút cảm xúc, từ đầu tới cuối không thèm nhìn đại lãnh chúa Ma khôn. Hắn chỉ tiên tay vung lên, Ma Long kinh thiên động địa kia bỗng bị đánh nát bét. Tựa như đập một con kiến.

Ma Khôn bị một luồng sức mạnh phản chấn tới mức khí huyết sôi trào, thở ra một hơi lùi lại tới bảy tám bước, trong mắt ngập tràn vẻ kinh hãi.

Giao thú một đòn, gã đã không địch lại.

Sao có thể chứ... tên thiếu niên kia đến cùng là ai, sao trước kia chưa từng thấy ai nhắc đến.

Với tụ vị này lẽ ra đã danh chấn tứ phương ở Thiên Lan di tích, không thể có chuyện gã không biết người này.

“Ta không tin."

Ma Khôn gào lên một tiếng. Thân là một trong mười ba đại lãnh chúa của Thâm Uyên ma tộc, nội tâm của hẳn dĩ nhiên cực kì kiêu ngạo. Làm sao chấp nhận việc mình thua trong tay một kẻ vô danh?

Chỉ thấy cơ thể Ma khôn bồng biến đổi thành khổng lồ, trong chớp mắt đã cao tới trăm mét. Tịch Thiên Dạ đứng trước mặt hắn tựa như một con kiến đứng dưới bàn chân voi. Một thân Ma Khôn đại lãnh chúa sao lớn phát ra uy thế so với trước còn hơn một bậc.

"Phong Ngưu Ma Phách Quyền."

Ma Khôn ngửa mặt lên trời thét lớn, thiết quyền như ngọn núi ầm ầm giáng xuống. Uy áp kinh người từ trời cao đổ ập tới. Mặt đất ở quảng trường Hắc Bạch Thần cung rạn nứt tứ phía như mạng nhện.

Trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên tỉnh quang, nhàn nhạt vung tay.

Phanh!

Một luồng sóng khí vô hình phóng ra, va chạm với Ma quyền đang lao xuống như thiên thạch.

Sau một khắc vang rền ầm ỹ, ma quyền như ngọn núi nọ bỗng nổ tung thành một màn sương máu. Thân thể Ma Khôn cũng bị bắn ra ngoài, văng mạnh vào tường thành của Hắc Bạch Thần cung.

Một cú vung tay thôi đã đánh bại Ma khôn - một trong mười ba đại lãnh chúa của Ma tộc. Hơn nữa còn phế luôn quyền đầu mà gã đó tự hào nhất.

Toàn bộ người trong Hắc Bạch thần cung đều kinh hãi nhìn Tịch Thiên Dạ.

Thiếu niên mặc áo trắng kia mạnh đến như thế? Hắn thực sự chỉ có tu vi dưới Đại thánh cảnh?

Dưới Đại Thánh cảnh sao có thể có sức mạnh đáng sợ đến thế?

Không chỉ đám người của Ma tộc, Hắc Bạch Thành chủ giờ phút này cũng trợn mắt há mồm.

Hắn biết Tịch Thiên Dạ có thể giết chết Hắc Đồng thánh quân, có võ lực cực cao. Nhưng cũng không thể ngờ Ma Khôn_ một trong mười ba đại lãnh chúa Ma tộc lại không thể chịu nổi một kích của hẳn.

Trong số đám đại lãnh chúa ma tộc đó, thực lực Ma Khôn so với Hắc Đồng thánh quân chỉ có thể nói là hơn chứ không kém.


Thậm chí so với chính lão - Hắc Bạch thành chủ cũng sẽ không kém bao nhiêu.

"Ngươi..."

Ma Khôn miệng trào đầy máu me, thê thảm ngước nhìn Tịch Thiên Dạ với mắt đây vẻ khó hiếu.

Một đòn vừa rồi không chỉ đơn giản là đánh lui hắn, mà còn phế luôn chiến lực của gã. Ngũ tạng trong cơ thể gã đã vỡ nát, không dừng rút ngắn sinh cơ. Nếu không nhanh chữa trị để cản lại cỗ lực đạo phá hoại kia, hẳn rất có thể tiêu vong.

"Hắn là Tịch Thiên Dạ, một vị băng hữu của hoàng"

Một gã thanh niên anh tuấn mặc khôi giáp đi ra từ Hắc Bạch thần cung. Tướng mạo của hắn có thế nói là hoàn mỹ, khí chất không tầm thường chút nào. Hai đôi ma dực phía sau lại càng tăng thêm phần lăng lệ Hân đứng trước cửa Thăn cung, vừa đỡ Ma Khôi dậy. vừa thản nhiên nói.

"Ma Kiền vương."

Hắc Bạch thành chủ trông thấy vị gã thanh niên đó, đồng tử bỗng co rụt lại, mắt lóe lên một tia kiêng dè. Đừng tưởng gã đó tuổi còn nhỏ, thực chất là một lão yêu quái. Trong mười ba đại lãnh chúa của Thâm uyên ma tộc, thân phận hắn còn tôn quý hơn. Thực sự là thành phần thống trị của Thâm Uyên ma tộc.

Tu vi của Ma Kiền vương có thể nói là kinh thiên động địa. Dù không phải Đại thánh, nhưng những kẻ tu vi Đại Thánh bình thường gặp hẳn e là chỉ có thể để hẳn đùa cợt tùy ý.

Trong chiến tranh giữa Thiên Lan di tích và Thâm Uyên ma tộc, nguy hại mà Ma Kiền Vương đem tới đều có tính chất thảm họa.

Hắc Bạch thành chủ trông thấy Ma Kiền vương xuất hiện, theo bản năng lập tức trở nên khẩn trương.

"Bằng hữu của Hoàng?"

Ma Khôn nghe vậy sững sở, không ngờ rằng vị thiếu niên áo trắng kia lại có thân phận bất phàm như vậy. Nếu hẳn là bằng hữu của hoàng, cớ sao lại đến Hắc Bạch Thần cung quấy rối.

"Tịch Thiên Dạ, hoàng sẽ không gặp ngươi. Nàng bảo ngươi lập tức trở về Tổ thành, đừng nhúng tay vào chuyện ân oán ở Thiên Lan di tích.”

Thanh niên ma tộc mặc khôi giáp thản nhiên nói.

"Bảo Lam Mị tự nói với ta”

Tịch Thiên Dạ đáp như không.

Gã thanh niên ma tộc nghe vậy hơi nhíu mày. Người này lại dám bất kính với hoàng như vậy, rõ rằng là chán sống rồi. Nếu là kẻ khác, hắn đã sớm chém thành tám mảnh.

Song do quan hệ đặc thù giữa Tịch Thiên Dạ với Hoàng khiến hẳn không dám loạn động, chỉ có thể nhíu mày nói:

"Tịch Thiên Dạ. Nếu ngươi muốn cầu tình cho Thiên Lan di tích thì bổn vương khuyên người từ bỏ ý niệm này đi. Ân oán giữa

Ma tộc với Thiên Lan thần tông đã kéo dài mấy vạn năm, không thể vì vài câu của ngươi mà thay đổi được đâu."

Tịch Thiên Dạ nghe vậy hơi sững sờ, chợt cười nhạt một tiếng.

Hóa ra Lam Mị tưởng hắn đến Hắc Bạch thần cung là để cầu tình cho sinh linh của Thiên Lan di tích.

Hắn lắc đầu, đoạn bỏ qua Ma Kiền vương, nhấc gót tiến vào Hắc Bạch thần cung.

Đối với chiến tranh giữa 2 đại chủng tộc, hắn chưa bao giờ ngây thơ tới mức nghĩ rằng có thể quyết bằng việc cầu tình. Huống hồ, hắn đâu cần cầu tình gì ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.