Chương trước
Chương sau
Uy lực của chí bảo trấn tông của Thiên Lan Thần Tông mạnh không cần phải bàn, từ khi Thiên Lan thần nữ xuất Sinh Tử Âm Dương Lưỡng Nghỉ Hoàn ra thì hoàn toàn đè Vân Mặc Gổ Thần ra mà đánh, Phá Thiên Chiến Mâu của hắn mặc dù cũng là thần binh tuyệt thế nhưng nếu so sánh với Sinh Tử Âm Dương Lưỡng Nghỉ Hoàn vẫn kém không ít.

Sau khi xuất ra thần binh, Vân Mặc Cổ Thần vốn đã đang ở thế yếu lại càng thêm bị động, cơ hồ có chút rơi vào hiểm cảnh.

Hắn đã không còn thân thể Ma Thần, nếu cứ tiếp. tục như này thì hẳn rất có thể thật sự sẽ bị Thiên Lan thần nữ giết chết.

"Nữ nhân điên!"

Sự phiền muộn và khó chịu trong lòng Vân Mặc Cổ Thần càng ngày càng nhiều hơn, vừa mới thoát khốn ra liền bị cường địch năm đó tiếp tục áp chế, phải nói Vân Mặc Cổ Thần cũng thật sự đáng thương.

Cổ Ma Thần hét lớn một tiếng, muốn triệt để hiến tế ma thần thi của mình, muốn đối lấy từ đấy lực lượng cường đại.

"Thủy Ma huyết tế!"

Ầm ầm!

Cỗ Ma Thần thi khổng lồ có thể lấp đây cả một thế giới đang bị vây ở sâu trong hư không kia bỗng nhiên vang lên những tiếng nổ kinh thiên động địa.

Những tiếng nổ đó phảng phất như tiếng trống trận, nặng nề, bi thương mà trang nghiêm...

Theo âm thanh kia vang lên, từng đạo ánh sáng màu máu phóng ra từ trên cỗ Ma Thần thi kia, vượt qua giới bích,m xông qua cả không gian phong tỏa, toàn bộ hướng về Vân Mặc Cổ Thần.

Những luồng ánh sáng màu máu kia đáng sợ vô cùng, phảng phất có thể cần nát mọi thứ dám cản đường bọn chúng.

Con ngươi của Thiên Lan thần nữ hơi co rụt lại, hơi ngoài ý muốn nhìn về phía Vân Mặc Cổ Thần.

Dám hiến tế Ma Thần Thể mà tự mình tu luyện qua vô số năm tháng, không thể không khen đủ tàn nhẫn, đủ đảm lượng.

"Vô dụng thôi, trên ma thần thế của ngươi có trận pháp mạnh nhất của Thiên Lan Thăn Tông trấn áp, chỉ bằng ngươi thì há có thế phá được sự phong tỏa của bảo vật mạnh nhất này.

Thiên Lan thần nữ lắc đầu, giơ lên một ngón tay, chỉ về phía hư không, không gian đang giam giữ thần thi của Cổ Ma Thần bỗng dưng có vô số điểm sáng tối tăm mờ mịt hiện lên, bọn chúng tràn ngập trong không gian kia, sau đó triệt để bao phủ toàn bộ.

Không ai biết đám sương mù xám xịt kia là thứ gì, thế nhưng Vân Mặc Cổ Thần lập tức phát hiện đã không cách nào liên hệ với ma thần thi của mình nữa, tựa như đám sương đó có thể ngăn cách liên hệ giữa hai thế giới, nhưng luồng ánh sáng màu máu do hiến tế cũng bị ngăn lại toàn bộ, căn bản không có một luồng nào có thể đi ra.

"Khốn nạn!"

Vân Mặc Cổ Thần nằm chặt nắm đấm, dù là hiến tế ma thần thi cũng đều thất bại, hắn đã không còn kế sách nào khác.

Thế tiến công của Thiên Lan thần nữ càng thêm hung mãnh, cơ hồ dốc hết toàn lực, có thể thấy được khát vọng giết chết Vân Mặc Cổ Thần mạnh mẽ đến cỡ nào.

Vân Mặc Cổ Thần bị áp chế toàn diện đã chật vật không chịu nổi, thậm chí mấy lần suýt thì bị Thiên Lan thần nữ giết chết.

“Càn Không Vô Định.”

Thiên Lan thần nữ thi triển trạng thái công kích mạnh nhất của Sinh Tử Âm Dương Lương Nghi Hoàn.

Càn Khôn Vô Định, tự thành một giới.

Sinh Tử Âm Dương Lương Nghỉ Hoàn chia ra thành hai, Dương Hoàn bay lên trên, Âm Hoàn hạ xuống dưới rồi đồng thời quay tít, dùng đại địa là nhà triệt để bao phủ Vân Mặc Cổ Thần lại

Sắc mặt của Vân Mặc Cổ Thần kịch biến, trên dưới tứ phương đều đã bị Sinh Tử Âm Dương Lương Nghỉ Hoàn giam căm lại, ma thần lực trong người hắn vậy mà cũng bị phong ấn một chút, huyết mạch và thân thể càng là ngày càng cứng đờ, như thể thân thể này không phải của hắn.

Hắn liều mạng giấy dụa mong muốn đảo thoát ra người nhưng Càn Khôn Vô Định chính là một trong những thần thông chí cao của Thiên Lan Thần Tông, một khi phối hợp với Sinh Tử Âm Dương Lương Nghĩ Hoàn tạo thành một thế giới riêng biệt thì dù là Thần cũng có thể bị giam cầm đến chết, nếu như người thi pháp không xuất hiện vấn đề thì một khi bị vây khốn sẽ khó mà phá giải được.

Thiên Lan thần nữ trôi nổi trên bầu trời, vẻ mặt ngưng trọng, Thiên Lan thần lực trong cơ thể điên cuồng tràn vào Sinh Tử Âm Dương Lương Nghi Hoàn, từng giọt từng giọt mồ hôi trượt xuống gương mặt nàng, hiển nhiên để định trụ Vân Mặc Cổ Thần cũng tương đối phí sức.

Vân Mặc Cổ Thần phát hiện sinh mệnh trong cơ thể mình đang điên cường mất đi, huyết thai mà hắn vất vả ngưng tụ mây chục vạn năm qua cũng đang dần dần khô kiệt, rốt cuộc trong ánh mắt cũng bắt đầu sợ hãi.



Tái thế trùng sinh thì hắn đã không còn là Ma Thần nữa rồi, một khi sinh cơ trong cơ thể bị chém đứt thì hẳn cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.

"Con mẹ điện Mộng Bạch Ly kia, thả cho ta một con đường sống thì sao? Từ nay trở đi chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta cam đoan chỉ cần là chỗ người ở thì Vân Mặc ta nhất định nhượng bộ lui binh."

Hai con ngươi đỏ thẫm của Vân Mặc Cổ Thần nhìn chằm chằm vào Thiên Lan thần nữ, hẳn với nàng đã đấu mấy chục vạn năm, giờ khắc này ở trước mặt sinh tử tồn vong rốt cuộc cũng thỏa hiệp.

"Mơ đi!"

Mộng Bạch Ly lạnh lùng đáp trả, lăng phí mất thời gian mấy chục vạn năm mới có cơ hội triệt để giết chết Vân Mặc Cổ Thần, nàng há lại thả hắn rời đi.

"Mộng Bạch Ly, ngươi đừng có khinh người quá đáng, ngươi bây giờ sợ là cũng không cường đại bao nhiêu đâu, nếu như ta hiến tế thần hồn, thà cách quyết cá chết lưới rách với ngươi, lấy tình trạng như ngươi bây giờ sợ là phân nửa không thể sống sót a!”

Ánh mắt của Vân Mặc Cổ Thần lạnh lẽo, một cỗ khí tức hủy diệt phóng ra từ trên người hẳn.

Hãn vốn là Thần linh bất phàm, nếu như hẳn hiến tế chính thần hồn và thần mệnh cách của mình thì dù là Thần cũng phải sợ hãi, hẳn không tin Thiên Lan thần nữ không sợ.

"Có ta ở đây, ngươi không thể sống được."

Thiên Lan thần nữ thản nhiên nói, coi sự đe dọa của Vân Mặc Cổ Thần như lời nói gió bay.

Nàng không hoài nghi Vân Mặc Cổ Thần chút nào, là một Cổ Ma Thần hung ác bá đạo nên sự tình gì cũng có thể làm được.

Nhưng chính bởi vậy mà nàng mới càng không thể để Vân Mặc Cổ Thần sống được, nếu không Nhân tộc sẽ gặp nguy hại cực kỳ lớn.

"Ngươi đã chấp mê bất ngộ như vậy thì cũng đừng trách bản Ma Thần."

Vẻ mặt của Vân Mặc Cổ Thần bình tĩnh, không nói gì nữa, có thể tu hành đến cảnh giới của họ thì có ai không phải người có đại dũng khí, đại nghị lực. Một khi đã quyết định sự tình gì thì gần như sẽ không thay đổi.

Một cỗ khí tức đặc thù mà nguy hiểm tần ra từ trên người Vân Mặc Gổ Thần, khí tức đó không mãnh liệt, không đáng sợ nhưng lại khá đặc thù, toàn bộ thế giới đều phảng phất bởi vì nó mà run rẩy, cả phiến thiên địa trở nên tĩnh lặng, loại năng lượng đặc thù kia phảng phất có thể khiến cả thế giới tan thành tro bụi.

Thần sắc của Thiên Lan thần nữ trở nên nghiêm trọng cực điểm, Vân Mặc Cổ Thần không phải Thần linh phổ thông mà là một Cổ Ma Thần, lực lượng sinh ra bởi sự hiến tế thần hồn và thần mệnh cách của hắn rất có thể hủy diệt cả Thiên Lan di tích.

Nhưng nàng không còn cách nào khác, nếu lưu lại Vân Mặc Cổ Thần thì mối nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.

Cỗ khí tức nguy hiểm từ từ tràn ngập trong không khí, toàn bộ sinh linh trong thế giới đều trăm mặc, Thần quyết đấu sinh tử, bọn hắn rất có thể là người sẽ phải chôn cùng.

"Phế vật!”

Hắc Bạch thần cung, Lam Mị vẫn đứng ở trên Tổ Thần Bia, thấy Vân Mặc Cổ Thần thế mà bị Thiên Lan thần nữ ép bức đến độ phải hiến tế thần mệnh cách, trong đôi mắt băng lam lạnh lùng tràn đầy lửa giận.

"Phế vật kém cỏi như vậy mà cũng có thể trở thành Cổ Ma Thần, thật sự là khó tin nổi."

Khó trách ma tộc bọn hẳn từ thời thượng cổ đã đánh thế giới Thái Hoang nhiều lần thế mà vẫn không cách nào chiếm được đại thế giới này, cũng là bởi vì phế vật trong tộc quá nhiều.

Nhưng giờ phút này nàng lại không thể mặc kệ Vân Mặc Cổ Thần cứ thế hiến tế được, dù sao trong giai đoạn này hắn vẫn còn một chút giá trị lợi dụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.