Chương trước
Chương sau
Tịch Thiên Dạ cau mày, vận chuyển lực lượng tới cực hạn, đại kim đan trong cơ thể phóng ra ánh sáng nóng rực gần như phá thể mà ra

Hắn cũng thi triển một quyền.

Hai quyền chạm nhau.

Oanh!

Long trời lở đất!

Toàn bộ thế giới đều chìm vào hắc ám, không còn âm thanh, cũng không còn ánh sáng, tựa như hóa thành hư vô.

Sau một lúc cảnh tượng mới đần khôi phục lại bình thường.

"Ha ha, Tịch Thiên Dạ! Kém một chút, ngươi cuối cùng vẫn kém một chút!”

Linh Thiên Dụ cười ha ha, thân thể dữ tợn mà hung lệ bay ra từ trong mây mù, trong mắt tràn đầy. điên cuồng cùng tùy ý.

Tịch Thiên Dạ, vừa kém một bậc, nên đã bị một quyền của hắn đánh lui hơn nghìn dặm.

Trong không gian quan chiến, sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, rất nhanh liền xuất hiện tiếng hoan hô kịch liệt mà điên cuồng

Từ khi cuộc thi này diễn ra, lần đầu tiên bọn hẳn nhìn thấy có người chiếm ưu thế trước mặt Tịch Thiên Dạ.

Về mặt sức mạnh, rốt cục đã có người có thể ngăn chặn hẳn.

Ánh rạng đông của thắng lợi, rốt cục cũng xuất hiện.

Sau khi Linh Thiên Dụ đột phá đến Thánh Hoàng cảnh, lại thêm Man Hoang cự thú tăng phúc, lực lượng đã đáng sợ tới cực điểm, dù Tịch Thiên Dạ có tăng phúc gấp trăm lần cũng không bằng.

Linh Thiên Dụ tương đối điên cuồng, sau khi thi triển thượng cổ hoá sinh thuật khiến thần trí của hắn cũng bị ảnh hưởng, trong mắt hẳn chỉ có hung tàn, huyết tính cùng chiến đấu.

Sau khi đánh lui Tịch Thiên Dạ, hẳn không có chút chăn chừ nào, lần nữa lấn người mà lên, điên cuồng công kích, phương thức tương đối tàn bạo, lấy mạng đổi mạng, dùng máu thay máu, tựa như Tịch Thiên Dạ chính là cừu nhân giết cha của hắn.

Tịch Thiên Dạ băng lãnh nhìn Linh Thiên Dụ, như đang nhìn một đầu dã thú nổi điên.

Tu luyện sinh hóa vu thuật, lại bị nó ảnh hưởng tới thần chí. Đặt ở Tu Tiên giới liền là trò cười, Linh Thiên Dụ lại chìm đảm trong đó.

"Tu luyện bàng môn tà đạo cũng không nhập môn."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, thản nhiên nói:

"Hôm nay, ta sẽ cho ngươi xem một chút cái gì gọi là thiên chính viên hợp pháp thuật chi đạo.”

Vừa dứt lời, Tịch Thiên Dạ liền vận chuyển Kim Đan trong cơ thể, hóa thành pháp lực điên cuồng đổ xuống.

Khí tức của hẳn cũng phát sinh biến hóa, một cỗ sinh cơ rồng đậm mà xanh thẳm khuếch tán trong cơ thể hắn, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thế giới.

Thiên địa như nghênh đón mùa xuân, vạn vật sinh trưởng, cây khô gặp xuân.

Mộc linh thể!

Đúng là một trong ngũ hành linh thể của Tịch Thiên Dạ mộc linh thể.

"Dương mộc sinh lôi”

Tịch Thiên Dạ chỉ tay lên trời, sau một khắc, trời trong sinh lôi, một đoàn lôi vân xuất hiện trên không, bao phủ phạm vi ngàn dặm.

Từng đoàn từng đoàn lôi điện tỏa ra từ trong lôi vân, phẳng phất thiên địa chỉ hoa, ẩn chứa cực hạn nóng rực cùng hủy diệt.

Tình cảnh kinh người này, tựa như vô thượng thánh kiếp buông xuống.

Toàn bộ sinh linh của Hắc Bạch thần thành đều bị kinh sợ, trong di tích Thiên Lan không có thánh kiếp, nên cũng tất ít người từng thấy lôi kiếp.

Rất nhiều người là lần đầu nhìn thấy lôi vân hội tụ.

"Thánh kiếp?”

Rất nhiều người đều lăng lăng nhìn lên trời, trên mặt có chút mộng bức.

Làm sao đang chiến đấu êm đẹp lại xuất hiện lôi kiếp?

Hắn là có người đột phá tu vị, cho nên mới dẫn tới lôi kiếp.

Thế nhưng, dưới tình huống bình thường, trong di tích Thiên Lan không tồn tại lôi kiếp.

Chỉ có một loại tình huống duy nhất khiến di tích Thiên Lan xuất hiện lôi kiếp.

Chính là có người thiên phú như yêu, không phục thiên mệnh, ý đồ cưỡng ép đột phá Đại Thánh cảnh, pháp tắc thế giới liền hạ xuống kiếp nạn nhằm tiêu diệt.

Lôi kiếp như thế, căn bản không có sinh cơ, thập tử vô sinh.

Cho nên trong di tích Thiên Lan, dù thiên tài thiên phú như yêu, bọn hẳn đều sẽ không đột phá Đại Thánh cảnh.

Mặc kệ là ai, dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của pháp tắc thế giới thì cũng chỉ có một con đường chết.

Lôi vân xuất hiện, trong nháy mắt liền chấn động Hắc Bạch thần thành. Nếu như nó thật sự là lôi kiếp mà pháp tắc hạ xuống, như vậy sẽ đại biểu rằng trong hai người Linh Thiên Dụ và Tịch Thiên Dạ chắc chắn sẽ có một người phải chết, dù là biện pháp bảo hộ của không gian chiến đấu cũng thể cứu.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân nhìn nhau, hai người bọn họ rất rõ ràng, Tịch Thiên Dạ chỉ là tôn giả cảnh, không phải Thánh cảnh.

Cho nên rất có khả năng người độ kiếp chính là Tịch Thiên Dạ, thế nhưng hẳn độ chính là thánh kiếp phố thông, không có gì nguy hiểm.

“Hắn là Tịch Thiên Dạ đột phá tụ vi tại thời khắc. mẫu chốt?"

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân đều hưng phấn, nếu như Tịch Thiên Dạ đột phá Thánh Nhân cảnh, như vậy nói không chừng hắn thật sự có thể đánh bại Linh Thiên Dụ.

Trong không gian chiến đấu, Linh Thiên Dụ cũng phát mộng, hẳn nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt đỏ ngầu hơi hơi khôi phục một tia thanh minh.

Đất trời bị sấm chớp ao phủ, chúng sinh đều sẽ e ngại, dù là Thái Cổ hoang thú cũng không ngoại lệ

Trước mặt khí tức ngột ngạt của lôi đình, Linh Thiên Dụ khôi phục một điểm tỉnh táo.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi lại dám đột phá Đại Thánh kiếp tại di tích Thiên Lan, muốn chết phải không."

Linh Thiên Dụ chỉ Tịch Thiên Dạ, hắn có chút khó tin, không ngừng cười ha ha, đập chân đấm ngực, kém chút nữa đã cười ra nước mắt.

Trong không gian chiến đấu chỉ có hai người, lôi kiếp kia không có quan hệ gì với hẳn, như vậy tự nhiên là liên quan tới Tịch Thiên Dạ.

Nếu như Tịch Thiên Dạ chuẩn bị đột phá Đại Thánh cảnh tại di tích Thiên Lan, ý đồ dùng cái này tới áp chế hắn, đó là hành vi ngu xuẩn nhất

Vốn dĩ, Linh Thiên Dụ có ý giết chết Tịch Thiên Dạ, bóp chết thiên tài có thể uy hiếp hắn.

Nhưng chuyện này không thể làm trong không gian chiến đấu, bởi vì tại đây có biện pháp bảo hộ để lại từ thời thượng cổ, không ai có thể giết người tại đây. Nhưng Pháp Tắc thế giới thì khác, nó chí cao chí thượng, thống ngự hết thảy bên trong di tích Thiên Lan, dù xúc phạm thiên quy trong không gian chiến đấu thì vẫn phải chết.

Không chỉ mình Linh Thiên Dụ, các sinh linh khác tại Hắc Bạch thần thành cũng đã kịp phản ứng, tất cả đều cười ha ha, trong mắt tràn đầy trào phúng cùng thương hại.

Không ngờ hẳn lại muốn đột phá Đại Thánh cảnh trong di tích Thiên Lan, đây không phải là tìm đường chết sao.

"Ha ha, Tịch Thiên Dạ cũng quá ngu xuẩn! Không cứu nổi... Hắn phải chết không nghi ngờ."

"Xúc phạm pháp tắc thế giới, trên trời dưới đất không ai có thể cứu hẳn, chỉ có một đường chết."

"Tịch Thiên Dạ thật sự là quá không lý trí, dù thua trận tranh tài thì cùng lảm là tổn thất một khỏa nguyên lực thần châu. Bảo vật có trân quý thế nào cũng không băng tính mạng của mình."

Trong không gian quan chiến, mọi người đều lắc đầu thở dài, Tịch Thiên Dạ làm như thế, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Không ai ngờ, trận chung kết lại phát triển đến tình trạng này.

Kết quả này ngược lại khiến rất nhiều người nhẹ nhàng thở ra, ít nhất là bọn hẳn thắng, không căn phải lo táng gia bại sản.

Đám bạn của Tịch Thiên Dạ không biết chân tướng sự việc, thấy cư dân Hắc Bạch thần thành nói vậy thì toàn bộ đều vô cùng nóng nảy, cho rằng Tịch Thiên Dạ rất có thể sẽ thật sự chết ở đây.

Không gian chiến đấu.

Tịch Thiên Dạ có chút không hiểu thấu nhìn Linh Thiên Dụ đang không ngừng cười lớn, hẳn cũng không ngờ mình chỉ thi triển một môn Lôi hệ pháp thuật mà thôi, thế mà lại khiến người khác suy nghĩ lung tung như thế.

Đối với tu Tiên giả chân chính, thi triển pháp thuật chính là một trong những lực lượng mạnh nhất của bọn hẳn. Đó là một chuyện vô cùng phổ biến. Thế nhưng ở thế giới Thái Hoang, chuyện này lại vô cùng hiếm lạ, tựa như cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn thấy.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, thản nhiên nói:

“Ngươi cười cái gì? Coi như là lôi kiếp, đó cũng là chuẩn bị cho ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.