Chương trước
Chương sau
Lúc trước ở trong không gian Mộc Tính thôn phệ Thần Tàng khí, nếu sử dụng toàn bộ có thể để một phàm nhân trực tiếp đột phá đến cảnh giới Đại Thánh.

Nhưng con đường tu luyện của Tịch Thiên Dạ khác biệt, hắn tu luyện viên Kim Đan thứ hai cũng là Chí Tôn cảnh, nhưng lại tiêu hao tài nguyên gấp mấy chục lần người khác.

Cho nên tuy chỉ tu thành một viên kim đan kỳ lại tiêu hao bảy tám phần Thần Tàng khí hẳn thu được.

Ở không gian quan chiến, hơn trăm triệu sinh linh đều đưa mắt nhìn về thần điện trong không gian đấu chiến thứ bảy.

Tất cả mọi người đều chú ý đến Tịch Thiên Dạ, một người bị truy nã cùng treo giải thưởng vẫn tham gia giải đấu Thôi Xán Chỉ Tính.

Thật lòng mà nói, đại bộ phận sinh linh trong Hắc Bạch Thần Thành đều không hy vọng Tịch Thiên Dạ quá chói mắt, tốt nhất là sớm bị đào thải...

Bởi vì theo bọn hắn nghĩ, Tịch Thiên Dạ chỉ là một người ngoài, tự nhiên không hy vọng một người ngoại lại diễu võ giương oai ở địa bàn của mình, một mực đánh bại cao thủ bản địa.

Chín mươi chín phần trăm sinh linh trong thành Hắc Bạch Thần Thành đều giữ thái độ xem náo nhiệt.

Nhưng tụ sĩ đại lục Nam Man lại khác, bọn hẳn coi thành tựu của Tịch Thiên Dạ như là vinh quang của mình, hy vọng Tịch Thiên Dạ có thể tỏa sáng rực rỡ trong giải đấu Thôi Xán Chỉ Tinh.

Bởi vì tu sĩ đại lục Nam Man ở Hắc Bạch Thần Thành bị xem nhẹ quá lâu, thậm chí có thể nói là bị kỳ thị. Bọn hắn cần một người anh hùng trẻ tuổi vấn hồi vinh dự cho đại lục.

Cho nên đại bộ phận tu sĩ đại lục Nam Man đều rất khẩn trương, nhìn về màn ảnh không chớp mắt về, hận không thể tự mình xông lên ngăn cản công kích thay Tịch Thiên Dạ.

Ngay lúc ba người Chúc Diễm Tâm, Nghiêm Sùng Hi xuất hiện, thập đại không gian quan chiến đều bị oanh động.

Ở Hắc Bạch Thần Thành, Chúc Diễm Tâm cùng Nghiêm Sùng Hỉ đều là những cao thủ trẻ nổi tiếng xa gần, thực lực của bọn hẳn không hề thua kém những Tộc Hoàng của các chúng tộc trong di tích Thiên Lan, thậm chí còn mạnh hơn, bọn hắn không chỉ là thiên tài mà đồng dạng cũng là cường giả.

Chúc Diễm Tâm cùng Nghiêm Sùng Hỉ đã đột phá Thánh Vương cảnh từ mười mấy năm trước, Tịch Thiên Dạ gặp xui xẻo rồi.”

Có lẽ hai người bọn họ cũng là người dự thi mạnh nhất trong không gian đấu chiến số bảy đi? không gian đấu chiến chỉ có hai vị Thánh vương thế mà cả hai đều muốn đối phó Tịch Thiên Dạ. Nhất là Chúc Diễm Tâm, trước mắt nàng chính là người có tích phân xếp thứ nhất trong không gian đấu chiến thứ. bảy."

"Ha ha, mặc dù tên nhóc đại lục Nam Man kia cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng xác rùa đen lại rất cứng rắn, ngay cả Ngân Nhạc Anh cũng không làm được gì, không biết một người luôn được cho là bạo lực như Chúc Diễm Tâm có thể đánh vỡ cái xác rùa đen của hắn hay không... Ha ha ha... chuyện này thật sự vô cùng đặc sắc a.”

Tiếng nghị luận liên tiếp, tất cả đều là âm thanh trêu chọc cùng tiếng cười trào phúng, dường như mọi người đang thong dong xem một vở kịch, hoặc là hoạt động tranh tài giữa các quốc gia, nhìn tuyển thủ quốc gia mình áp chế những tuyển thủ khác về mọi mặt

Tất cả đều là tiếng nghị luận của sinh linh Hắc Bạch Thần Thành, còn tiếng nói của các tu sĩ đại lục Nam Man lại nhỏ bé vô lực, không tạo lên bất kỳ gợn sóng nào.

Dù cho có người mắng to hèn hạ vô sỉ, không công bằng, không công chính... cũng không có ai để ý đến bọn hẳn.

"Sư phụ, hai người kia đều có tu vi Thánh Vương Cảnh sao?” trong mắt Dư Nam tràn đầy lo lắng.

Lý Tự Hoành không nói gì, nhưng trong lòng thì than nhẹ một tiếng. cao thủ Thánh Vương Cảnh ở Hắc Bạch Thần Thành còn mạnh hơn Thập Nhị Thánh 'Vương trên đại lục Nam Man, Tịch Thiên Dạ làm sao có thể đối kháng bọn hắn.

Cục diện trước mắt đã không cần phải nói. Không đường để đi, đã là tử cục.

Linh Lan Nặc cũng trăm mặc, không biết nên nói cái gì.

Thải Thận Nhỉ thì tỏ vẻ căng thắng, người ngồi trên ghế nhưng trong lòng rất tức tối.

Nếu như chủ nhân để cho nàng tham gia Thôi Xán Chi Tinh thì chỉ cần một bàn tay cũng có thể chụp chết mấy tên ghê tởm kia.

"Ngươi có cút hay không?"

Chúc Diễm Tâm bá đạo nhìn Ngân Nhạc Anh, trên cơ thể xinh đẹp của nàng bùng cháy ngọn lửa màu vàng đầy sinh động, cả người nàng tắn mát ra khí rằng vô cùng mạnh mẽ.

Ngân Nhạc Anh khẽ nhúc bờ môi, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng, yên lặng rời khỏi thần điện.

"Các ngươi đừng tưởng rằng Tịch Thiên Dạ dễ đối phó, cái xác rùa đen kia không dễ đánh vỡ như vậy."

Sau khi ra khỏi thần điện, Ngân Nhạc Anh không cam lòng nói. Thịt đã dâng tới miệng a, hắn thực sự rất tức giận.

Hắn năm mơ cũng không ngờ tuy rằng Tịch Thiên Dạ không mạnh, nhưng phòng ngự lại kiên cố như thế

Hắn hoài nghĩ dù là Thánh Vương cảnh cũng chưa hắn có thể phá vỡ cái xác rùa đen kia trong thời gian ngắn.

Ngân Nhạc Anh lui ra ngoài, Chúc Diễm Tâm lại đưa ánh mắt nhìn về một người khác, thản nhiên nói

"Ngươi cũng đi ra ngoài."

Người kia chính là người thứ ba bước vào thần điện, dám cạnh tranh với Chúc Diễm Tâm cùng Nghiêm Sùng HỈ, tu vi người này tự nhiên cũng không đơn giản, chính là tu sĩ chuẩn Thánh Vương cảnh. Mặc dù tu vi không bằng Chúc Diễm Tâm cùng Nghiêm Sùng Hi, nhưng hắn lại đến từ Man Ma Thản Tộc.

Man Ma Thản Tộc nổi danh về lực lượng cùng phòng ngự, ở thời đại thượng cổ thần thoại, Man Ma Thả Tộc được xưng là tiên phong mạnh nhất.

Mặc dù Chúc Diễm Tâm cùng Nghiêm Sùng Hi có tu vi Thánh Vương cảnh, nhưng muốn đánh bại một tên Man Ma Thản Tộc có tu vi chuẩn Thánh Vương cảnh, đó cũng là một chuyện rất vất vả, ít nhất thì trong thời gian ngắn là không có khả năng.

“Chúc Diễm Tâm, ngươi không thể động đến hắn."

Người tuổi trẻ kia đứng trong thần điện như một ngọn núi lớn, hắn tiến lên hai bước, ngăn ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, ánh mắt băng lãnh cùng cường ngạnh.

Cái gì!

Con ngươi Chúc Diễm Tâm co rụt lại, đôi mắt chăm chú nhìn thanh niên Man Ma Thản Tộc kia, khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Man Thiên Phong, ngươi muốn làm gì!"

Nghiêm Sùng Hỉ phẫn nộ quát.

Ai cũng không ngờ ngay thời điểm này Man Thiên Phong lại đứng ra bảo về Tịch Thiên Dạ.

Không chỉ có Chúc Diễm Tâm cùng Nghiêm Sùng Hi kinh ngạc, toàn bộ người đang quan chiến cũng cảm giác như đang năm mơ.

Man Ma Thản Tộc Man Thiên phong lại ra mặt cho Tịch Thiên Dạ, đây là có ý gì?

Man Thiên phong lại mặc kệ Nghiêm Sùng Hỉ quát mảng, vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó như một ngọn núi lớn.

"Man Thiên phong, ngươi bảo hộ hắn thì có chỗ tốt gì. Huống chỉ nơi này không phải do ngươi nói là được. Biết điều thì lập tức rời đi cho ta. Nếu không, ngay cả ngươi cũng không có kết quả tốt”

Chúc Diễm Tâm lạnh lùng nói.

Ở không gian đấu chiến thứ bảy này, người mạnh nhất chỉ có nàng cùng với Nghiêm Sùng Hi. Hai người bọn họ chính là tu sĩ Thánh Vương cảnh duy nhất nơi này.

Mặc dù Man Ma Thản Tộc cũng là một trong sáu đại Thần Tộc trong Hắc Bạch Thần Thành, trong tộc cũng có cường giả trẻ tuổi không kém hơn nàng, thậm chí càng mạnh. Nhưng bọn hẳn không được phân phối đến không gian đấu chiến thứ bảy. Trước không nói tại sao Man Ma Thản Tộc muốn bảo hộ Tịch Thiên Dạ, chỉ một mình Man Thiên Phong đã muốn bảo vệ hắn, thật sự là người sỉ nói mộng.

Man Thiên Phong nằm một thanh trọng kiếm cắm xuống mặt đất, dùng hành động này đế đáp lại Chúc Diễm Tâm.

Chúc Diễm Tâm cùng Nghiêm Sùng Hỉ thấy này, khuôn mặt băng lãnh cực điểm.

Bọn hẳn không thể nào hiểu được vì sao... Man Ma Thản Tộc Man Thiên Phong lại vì Tịch Thiên Dạ mà cam nguyện đối địch với bọn hắn. Dù có khả năng sẽ bị đào thải sớm cũng không tiếc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.