Tịch Thiên Dạ đụng vào một tòa thần điện khiến các bức tượng thần bên trong đổ lăn lóc, tóc có chút lộn xộn, hình tượng khá chật vật.
Nhưng ánh mắt của hẳn lại rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối không có bất kỳ một gợn sóng nào.
Phảng phất người rơi vào hạ phong không phải hẳn, từ đến cuối vẫn là chúa tể thống trị chiến trường Tịch Thiên Dạ.
Ánh mắt Lục Tam Nhan không đành lòng, tu sĩ trên Nam Man đại lục có thể khiến Tịch Thiên Dạ chật vật như thế là tồn tại cực kỳ kinh khủng.
Mặc dù trong lòng rất khó chịu khi thấy chênh lệch không cách nào bù đắp giữa Nam Man đại lục cùng với Hắc Bạch thần thành nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận.
Thiên tài của Hắc Bạch thần thành vừa mới sinh ra đã đạt đến cấp độ Thánh nhân, tùy tiện tu luyện một chút là đạt đến cảnh giới viên mãn, mà bọn hẳn còn có huyết mạch thần linh thượng cổ, thượng cổ cự hung, cùng với đủ loại thiên phú thần thông cường đại.
Tu sĩ của Nam Man đại lục bọn hắn lấy gì ra để so sánh?
“Thiên tài ưu tú nhất của Nam Man đại lục cũng bước lên từ một phàm nhân bình thường, tu luyện từ phàm cảnh đến Thánh cảnh cũng đã tiêu tốn mấy chục đến mấy trăm năm.
Mà muốn tu từ Thánh nhân hạ vị lên đến Thánh nhân viên mãn thì cần phải mất thời gian mấy trăm năm.
Mặc dù Nam Man đại lục rộng lớn, số lượng. người tu luyện không hề có hạn chế, so về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3541192/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.