Chương trước
Chương sau
Tà Uyên Hậu hít lấy một ngụm khí lạnh, cơ thể cao lớn có chút run rẩy.

Tu vi của Thạch Nghĩ Hoàng có thể xưng là thông thiên triệt địa, dù là so với mười hai Thánh Vương của đại lục Nam Man cũng không kém bao nhiều, còn cường đại hơn hắn nhiều.

Thế mà ở trước mặt Phệ Linh Ma Viên lại yếu ớt như thế, chẳng khác gì một con ruồi bị vi đập bay đi vậy.

Phải biết rằng quy tắc của Thiên Lan di tích và Thâm Uyên Ma Giới chính là đối kháng lẫn nhau, cho nên nếu sinh linh ở Thiên Lan di tích không thể đột phá Đại Thánh, thì ma chúng của Thâm Uyên Ma Giới cũng vậy.

Khẳng định rằng Phệ Linh Ma Viên mặc dù là huyết mạch thần thú, nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ là Thánh cảnh viên mãn mà thôi.

Dưới tình huống cùng cảnh giới, sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Huyết mạch thần thú thực sự đáng sợ như vậy sao?

Cố Vân tràn đầy rung động và kinh hãi, nhìn chằm chằm vào con ma vật khổng lồ, lớn đến mấy vạn dặm kia

Phệ Linh Ma Viên chỉ có tồn tại trong những truyền thuyết được lưu truyền ở thế giới Thái Hoang mà thôi, không ngờ lại có thể gặp được một con Phệ Linh Ma Viên chân chính trong Thiên Lan di tích. Mặc dù Phệ Linh Ma Viên trước mắt mới chỉ là một con non, những vẫn thực sức quá đáng sợ.

Nếu như Phệ Linh Ma Viên có thể rời khỏi Thiên Lan di tích, tiến vào Thiên Vực của Nhân Tộc, sợ là có thể trực tiếp khiến cho Tổ Thần Đảo chú ý và coi trọng.

Mà Phệ Linh Ma Viên còn có một chút huyết mạch tương liên với Thôn Thiên Ma Viên trong truyền thuyết, nếu như có một cơ duyên tạo hóa, Phệ Linh Ma Viên còn có một tỉa cơ hội phản tổ, trở thành Thôn Thiên Ma Viên.

Thôn Thiên Ma Viên mới thực sự là Thái Cổ Cự. Hung, chuyên bắt Thần Linh và Thần Thú làm thức ăn, hung tàn đến cùng cực.

Trong thành Thạch Nghĩ bỗng im ảng lạ thường, ánh mắt tất cả đều rung động nhìn về Phệ Linh Ma Viên khổng lồ chỗ chân trời kia.

Đây là lần đầu bọn họ thấy một con quái vật khổng lồ như vậy, dù là còn cách mấy ngàn dặm nhưng đã cho họ cảm giác như đứng ngay trong thành Thạch Nghĩ này rồi.

"Đó là quái vật gì, sao có thể lớn như thế được cơ chứ?"

"Khí tức kia thật đáng sợ, ta có cảm giác như phảng phất có một vị Thần Linh đang nhìn chằm chằm vào ta vậy”

“Con mẹ nó, cũng quá mức khổng lồ đi.”

"Hung vật kia có chút tương tự như Phệ Linh Ma Viên được ghi lại trong cổ tịch, nhưng chắc là không. thể nào a...."

"Nó thật sự là Phệ Linh Ma Viên!"

'Vân Tưởng Quân hét lớn một tiếng, trong tiếng hét tràn đầy rung động, tuyệt vọng và hoảng sợ.

Làm sao có thể....Phệ Linh Ma Viên trong truyền thuyết sao có thể xuất hiện tại thành Thạch Nghĩ..."

Nó không phải nên đang ngủ say dưới Thâm Uyên Ma Giới sao?

Đông đảo tộc lão và cường giả của Thạch nghĩ tộc đều như đông cứng lại, kinh ngạc nhìn về phía ma ảnh khổng lồ chỗ xa xa kia.

Ngay khi Phệ Linh Ma Viên xuất hiện, toàn bộ Thạch Nghĩ tộc liền triệt để lâm vào khủng hoảng, rốt cuộc không cách nào bảo trì bình tĩnh.

"Tịch Thiên Dạ, mới mấy tháng không thấy, ngươi có vẻ yếu đi rất nhiều rồi nha."

Một âm thanh yêu mị lười biếng vang lên trong thiên địa, truyền xuống từ trên chín tăng mây, chậm rãi khuếch tán ra bốn phương tám hướng

Tất cả mọi người ngạc nhiên, lần theo nguồn phát ra âm thanh, thế mà âm thanh yêu mị đó lại được phát ra trên người Ma Viên.

Chẳng lẽ Phệ Linh Ma Viên có thể mở miệng nói tiếng người, mà còn là một con Phệ Linh Ma Viên cái...

Trong lòng mỗi người đều dâng lên một suy nghĩ cổ quái theo bản năng.

Nhưng người nhận biết Tịch Thiên Dạ càng ngạc nhiên hơn, Phệ Linh Ma Viên lại quen biết Tịch Thiên Dạ, không những vậy còn chủ động đến chào hỏi?

Bất quá, rất nhanh thì mọi người liền phát hiện không đúng, chưa nói đến Phệ Linh Ma Viên có thế nói tiếng người hay không, âm thanh kia không thể là Phệ Linh Ma Viên phát ra được.

Bởi làm sao mà Phệ Linh Ma Viên có thể phát ra âm thanh yêu mị nhu hòa đến thế được, nó rõ ràng là một con đực đường đường chính chính không sai mà....

Mang theo tâm tính tò mò, bọn họ liền cẩn thận quan sát Ma Viên, rốt cuộc phát hiện trên đỉnh đầu nó có một bóng người đứng đấy.....

Bởi vì thân thể của Phệ Linh Ma Viên quá mức cao lớn, vượt qua cả tầng mây, cho nên trước đó cũng không ai chú ý đến đỉnh đầu của nó còn có một thân ảnh tồn tại.

Mà bóng người kia còn không có chút khác biệt nào với nhân loại bình thường, ở trên đầu Phệ Linh Ma 'Viên cũng chỉ bé như hạt bụi, dù là một cọng lông của Phệ Linh Ma Viên cũng thô to hơn rất nhiều.

Nhưng một "hạt bụi" nhỏ bé như thế, lại có thể đứng trên đỉnh đầu của Phệ Linh Ma Viên?

Sau khí thấy bóng người đó, toàn bộ mọi người đều ngẩn ra.

Một người dám đứng trên đỉnh đầu của Phệ Linh Ma Viên....?

Đây đơn giản là không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được.

Bởi vì cách quá xa, nên rất nhiều người đều không thấy rõ bộ dạng của thân ảnh kia, chỉ có những Thành Nhân tu vi cao thâm mới có thể thi triển được Quan Trắc Thánh Thuật, vượt qua mấy vạn dặm chiêm nghiễm bộ dạng của thân ảnh kia.

Thật đẹp!

Ngay khi nhìn thấy nàng, trong lòng mọi người đều không tự chủ được mà sinh ra một ý niệm như vậy, tất cả ảnh mắt đều tập trung lên người nàng, không ai có thể dời mắt đi chỗ khác.

Những người thi triển Quan Trắc Thánh Thuật đều ngơ ngơ ngác ngác đứng tại chỗ, con mắt trống rỗng, phảng phất linh hồn đã bị câu mất, dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ.

Bọn họ chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp như thế, cái gì mà khuynh quốc khuynh thành, cái gi mà chim sa cá lặn, hoa thường nguyệt thẹn khi khi gì đó......Những cái này làm sao có thể đủ để miêu tả nàng, vẻn vẹn một cái nhìn liền có thể khiến người khác bay hồn mất vía, dù là người có tu vi cao hơn cũng không cách nào chống cự.

“Cẩn thận, mau chóng dừng Quan Trắc Thánh Thuật lại, nguy hiểm!"

Một vị tộc lão vô cùng già nua của Thạch Nghĩ tộc đột nhiên thất kinh hét lớn, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy khủng hoảng, cưỡng ép chặt đứt Quan Trắc Thánh Thuật, thân thể bỗng lùi lại mấy bước, dựa vào tường thành, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Vẻn vẹn một cái liếc mắt, vẻn vẹn thời gian một cái nháy mắt, sinh cơ của lão liền tổn thất một nửa.

Nếu không phải ý chí của lão kiên định, lòng cảnh giác rất cao, sợ là chết trong cơn sĩ mê này lão cũng không hay biết.

Lão vội vàng nhìn về những người khác, chỉ thấy. từng người từng người cường giả một của Thạch Nghĩ 'tộc ngã xuống, tựa như nằm xuống đất nghỉ ngơi, trên mặt vẫn mang theo vẻ si mê, người thì sợ hãi thán phục, kẻ thì hâm mộ điên cuồng,.....Chỉ là, sinh cơ của bọn họ đã triệt để biến mất, bây giờ đã chỉ là một cỗ thi thể nằm đó.

Không chỉ Thạch Nghĩ tộc, tất cả những ai có ý đồ nhìn trộm tướng mạo của nữ tử kia đều bị đoạn tuyệt sinh cơ, ngã xuống đất.

Chỉ vên vẹn trong nháy mắt, đã có đến mấy trăm Thánh Nhân trong thành Thạch Nghĩ tắt thở chết đi.

Cảnh tượng này thực sực quá mức kinh hãi.

Yêu nữ! Tuyệt thế yêu nữ!

Thân thể của lão nhân Thạch Nghĩ tộc kia run run rẩy rẩy không ngừng, trong đôi mắt đục ngầu tràn đây hoảng sợ.

Đó căn bản không phải nhân loại, đó là Thâm Uyên Ma Tộc, là một tuyệt thế ma nữ không cách nào tưởng tượng.

Thật là đáng sợ, đây là Ma tộc đáng sợ nhất mà lão từng gặp trên đời

Trong toàn bộ Thâm Uyên Ma Giới chắc chắn không có người đáng sợ như thế đi, đến cùng thì nàng là ai?

Trong tửu lâu, cơ thể của lão nhân áo đen cũng run lên, bỗng lùi lại mấy bước, đụng một cái bàn thành bột mịn, lực lượng kinh khủng chấn động phát ra trong phòng, nếu không phải chất liệu của tửu lâu đặc thù, sợ là sẽ bị chấn động đến sụp đổ.

“Thật đẹp, cũng thật đáng sợ!"

Phốc phốc!

Một ngụm máu đặc được lão nhân áo đen phun ra.

"Sư phụ!"

Lục Tâm Nhan giật cả mình, vội vàng tiến đến, đỡ vị sư phụ đang lung lay sắp ngã xuống kia đứng dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.