Kiếm quang vượt qua hư không xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, vô tận hào quang trút xuống, thiên địa trở nên ám đạm.
Dường như thời không đọng lại trong chớp mắt.
Biểu lộ của mọi người trong thành Thạch Nghĩ cũng dừng lại trong chớp mắt.
Một kích của Đại Thánh khí, thiên địa cũng biến sắc.
Lão giả áo đen mở to mắt nhìn, biếu lộ vô cùng trịnh trọng. Một kiếm kia, hẳn không ngăn cản được, cho dù không chết cũng sẽ bị trọng thương. Trừ phi hẳn cũng có 'Đại Thánh khí, nếu không thất bại là không thể nghĩ ngờ.
Lúc này, một kích toàn lực của Tà Uyên Hậu đã có thể so với Thập Nhị thánh vương.
Tịch Thiên Dạ lộ vẻ ngưng trọng, một cổ ánh sáng lạnh lẽo từ trong cơ thể hắn phóng ra, hóa thành một cái lõng sáng bao phủ cả người hẳn.
Cả bầu trời thành Thạch Nghĩ đột nhiên hóa thành trời băng đất tuyết, nhưng rất nhanh, trời băng tuyết đã bị một cỗ kiếm khí sắc bén áp chế, băng sương đồn dập biến thành băng phấn rơi rụng trong không trung.
Tịch Thiên Dạ thi triển Hàn Phách Cực Quang Tráo chỉ vẹn vẹn chống cự trong thời gian chớp mắt, một tiếng "ba" vang lên, lồng sáng bị phá vỡ.
Mặc dù Hàn Phách Cực Quang Tráo cũng là Đại Thánh khí, phẩm chất còn cao hơn Trầm Nhạc Thánh kiếm, nhưng tu vi Tịch Thiên Dạ không đủ, căn bản không đủ lực lượng để duy tr Hàn Phách Cực Quang Tráo.
Mặc dù Tà Uyên Hậu không phải Đại Thánh, nhưng tu vi của hẳn cao hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3514994/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.