Chương trước
Chương sau
Mọi người kinh ngạc nhìn lão thôn trưởng, từ giờ trở đi trong thôn đã không còn thôn trưởng, phải hay chăng cũng sẽ không còn thôn xóm.

Rất nhiều người yên lặng đi lên phía trước, chiến thăng sự sợ hãi trong lòng mình đối với những điều xa lạ cùng không biết.

Cuối con đường sẽ gặp phải điều gì, ai cũng không biết. Sợ hãi là chuyện thường tình, nhưng cuối cùng lại không có ai lựa chọn lưu lại, có lẽ lưu lại sẽ an toàn, nhưng theo đuổi tự do lại là nguyện vọng lớn nhất của các đời tổ tiên cũng như chính bọn họ.

Những đứa nhỏ dưới sự dẫn dắt của người lớn rong nhà cũng bước lên con đường, càng đi càng xa.

"Thần tử đại nhân, sau khi đi ra ngoài chúng ta nhất định sẽ đi tìm ngươi”

Thải Thận Nhi cùng mấy người Long Thiên Nhi nhìn Tịch Thiên Dạ, cẩn thận mỗi bước đi, vẫn không quên nói.

Thủ hộ thần tử chính là chức trách của các nàng, tâm tư mấy thiếu niên thiếu nữ này rất đơn giản, ý chí cũng rất kiên định.

Cho dù vào thời điểm này cũng không có quên chức trách của mình.

"Xem duyên phận đi." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.

Rất nhanh tất cả mọi người trong thôn trang đã biến mất ở cuối con đường, cả không gian Thần truyền trở nên trống rỗng, đã không còn sinh linh có trí tuệ.

Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, than nhẹ một tiếng, xoay người đi vào vòng xoáy.

Hắn tự nhiên không cần đi con đường kia, theo không gian vòng xoáy rời đi là được.

Không gian vặn vẹo, Tịch Thiên Dạ cảm giác mình phiêu lưu trong vô tận hư không một thời gian dài, rốt cuộc trở về không gian bình thường,

Ở trên quảng trường có diện tích tương đối rộng, tỏa ra khí tức man hoang cổ lão, bất quá không giống với quảng trường trước đó, nơi này không có bất kỳ tòa thạch tháp nào, hiển nhiên chỉ là một quảng trường bình thường.

Lúc này, trên quảng trường có không ít người, khi Tịch Thiên Dạ vừa xuất hiện, hầu như mọi ánh nhìn đều hướng về phía hắn.

Trong nháy mắt đó cả quảng trường không khí như đọng lại, một cảm giác vi diệu bao phủ chung, quanh, tất cả mọi người đều nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt quái lạ.

Tịch Thiên Dạ mặt không cảm liếc nhìn những người kia một chút, tất cả đều là người trẻ tuổi, không có thế hệ trước, hẳn cảm nhận được sự hãi cùng sự cuồng nhiệt trong ánh mắt mọi người...

Tịch Thiên Dạ cười nhạt, không để ý tới bọn họ, tự mình đi ra ngoài.

Quảng trường này hiển nhiên vẫn ở trong đệ tử quan, trừ những thiên tài dưới trăm tuổi thành công thông qua sát hạch, những người khác không cách nào đi vào.

Bên ngoài quảng trường có hai mươi bốn đường hầm không gian, tỏa ra khí tức tính lặng cùng âm u.

Hiển nhiên, những đường hầm không gian mới thật sự là lối ra, tất cả mọi người sau khi kết thúc khảo hạch sẽ tụ hội nơi này, sau đó mem theo con đường này đi ra bên ngoài.

"Tịch Thiên Dạ, tuyệt đối không nên đi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ người, tất cả bọn họ đều là chân chính tuyệt thế vương giả trên đại lục."

Ngay lúc Tịch Thiên Dạ chuẩn bị bước vào một đường hăm không gian, ở sau lưng hắn đồn dập vang lên một âm thanh.

Tịch Thiên Dạ dừng bước, quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là một tên thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, tu vi không cao, chỉ có tu vi Thiên cảnh, ở trong trên quảng trường rất dễ gây chú ý, bởi vì phần lớn người ở đây thấp nhất cũng có tu vi Tôn giả cảnh.

Những người khác nghe vậy, hầu như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nén giận cùng lạnh lẽo nhìn về thiếu niên kia.

Vào lúc này, lại còn có người dám đứng ở bên Tịch Thiên Dạ, quả thực là muốn chết.

Ánh mắt người đứng gần vị thiếu niên kia cũng trở nên không có ý tốt, nhất thời sắc mặt hẳn trở nên trắng bệch, cả người run lập cập, nơm nép lo sợ.

Nhưng tuy rằng hắn sợ hãi, vẫn dũng cảm lớn tiếng nói: "Gần như tất cả thế lực trên đại lục đều ở ngoài chặn đường ngươi, một khi bước ra đệ tử quan, chắc chẩn sẽ bị bọn họ vây công, ngươi nhất định không thể đi ra ngoài”

“To gan! đồ con hoang câm miệng cho ta”

“Ta nói ai, hóa ra là đồ con hoang thành Lô Hề, ta đã nói rồi, loại người thấp kém như hắn, nhất định phải giết chết, giữ lại bọn hân làm gì”

"Đáng ghét, lại dám mật báo, tiểu tử kia không muốn sống nữa rồi”

Trên quảng trường, rất nhiều người phẫn nộ nhìn thiếu niên kia, trên người Tịch Thiên Dạ có bí mật trọng đại, quan hệ đến lợi ích các thế lực lớn ở đại lục Nam Man, thậm chí khả năng ảnh hưởng đến sự phát triển trăm nghìn năm tới của đại lục Man Nam.

Nếu như có thể lấy được bí mật trên người Tịch Thiên Dạ, như vậy toàn bộ tài nguyên của Thiên Lan Thần tông sẽ thuộc về các thế lực lớn bọn họ, trong tương lai đại lục Nam Man sẽ bước vào giai đoạn phát triển cao nhất, bước vào thời kỳ hoàng kim, thậm chí có rất nhiều người đột phá Đế cảnh cũng không phải không có khả năng.

Nếu bởi vì thiếu niên kia sớm mật báo, dẫn đến Tịch Thiên Dạ ở lại đệ tử quan không đi ra ngoài, như vậy kế hoạch của bọn họ coi như công dã tràng.

"Đáng ghét, sớm biết như vậy ta nhất định sẽ giết hắn."

Mọi người âm thầm tức giận, lo sợ Tịch Thiên Dạ vì e ngại mà không dám đi ra ngoài.

Mà thiếu niên người thành Lô Hề cũng là lần đầu tiên phải đối mặt với tình cảnh như vậy, đối mặt với nhiều tu sĩ Tôn giả cảnh thậm chí là tu sĩ Thánh giả cảnh như vậy, có thể tưởng tưởng được hãn đang phải gánh chịu áp lực khủng bố như thế nào, hầu như không thở nổi

"Ồn ào”

Tịch Thiên Dạ giơ tay lên tát một cái, một nguồn sức mạnh vô hình từ hư không giáng lâm, vậy mà một tát đập những người nói lời uy hiếp kia thành sương máu, thì thể rơi rụng tại chỗ.

Trong nháy mắt, cả quảng trường yên tĩnh lại, không còn ai dám ăn nói ngông cuồng, ai nấy đều câm như hến, ánh mắt bọn họ nhìn Tịch Thiên Dạ như như thấy ma quỷ. Thánh giả cũng bị một tát của hẳn dọa sợ, trong đệ tử quan lúc này còn ai có thể ngang hàng với hắn.

Lúc này mọi người đều ý thức được, ở trong đệ tử quan, Tịch Thiên Dạ là tồn tại vô địch, cái mạng nhỏ của mọi người còn đang nắm trong tay hắn, chỉ cần Tịch Thiên Dạ muốn, hoàn toàn có thể không chút do dự giết chết bọn họ.

Quảng trường yên tĩnh, không có người nói chuyện, thậm chí ngay cả tiếng thở dốc cũng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Tịch Thiên Dạ liếc nhìn thiếu niên kia, hẳn không ngờ, vậy mà có người thành Lô Hề có thể đi đến chỗ này.

Tuy rằng hắn từng phân phát không ít Thiên Lang lệnh cho các thế lực lớn trong thành Lô Hề, nhưng có thể đi vào đệ tử quan, e là trong lịch sử một trăm năm qua, vị thiếu niên này có thể là người thứ nhất.

"Thiếu niên kia thấy Tịch Thiên Dạ nhìn hắn, liền yên tâm không ít, có thể thấy được sự sùng bái cùng kinh nể không chút nào che giấu trong đôi mắt của thiếu niên kia.

Cả thành Lô Hề, có ai không sùng bái Tịch Thiên Dạ, Tịch Thiên Dạ chính là Thần của bọn hẳn, là vô thượng Thần linh.

Ở một góc trên quảng trường, hai huynh muội đến từ Thanh Hoàng cổ quốc nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt phức tạp, sau khi tin tức ở đệ tử quan được truyền ra, toàn bộ di tích Thiên Lan đã triệt để chấn động, e là tu sĩ Thánh nhân cảnh đang canh giữ ở bên ngoài tuyệt đối rất rất nhiều, nhiều đến hai người huynh muội bọn họ cũng không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.