Một kiếm kia vô cùng đơn giản cứ như vậy chém xuống, không có bất kỳ kỹ xảo nào, chẳng khác nào do một người mới tập luyện kiếm chém ra.
Nhưng mà, tất cả mọi người lại bị sự đơn điệu kia sinh ra ảo giác.
Dường như một chớp mắt đó, một kiếm kia trở thành lời phán tội của vô thượng đế vương. Một kiếm đơn giản đến không thể đơn giản hơn, lại ẩn chứa uy nghiêm của đế vương chí cao vô thượng, duy ngã độc tôn.
Xoẹt!
Thánh nhân Cổ Hàn trực tiếp bị chém thành hai, Thánh thể tựa như miếng đậu hũ dễ dàng bị chém đứt, vết cắt thẳng tắp bóng loáng, lượng lớn thánh khí không ngừng tràn ra từ vết cắt, cả người hắn giống như quả bóng bay xì hơi, cũng giống như con đập lớn vỡ ra, thánh khí rò rỉ làm rung động cả thiên địa.
"Ngươi..."
Thánh nhân Oổ Hàn vẻ mặt không thể tin, hẳn cúi đầu nhìn xuống ngực mình, ngơ ngác nhìn đến cảnh tượng sau lưng, thánh khí trong cơ thể điên tràn ra thiên địa như sông suối trở về với biển cả.
“Không! Làm sao có thể!"
Trong mắt thánh nhân Cổ Hàn chỉ còn sự sợ hãi cùng bất an, một kiếm kia rõ ràng rất đơn giản, rất tùy ý, nhưng hắn lại không tránh được, dù cố gắng thế nào cũng không được.
Vì cái gì? Vì sao lại thế?
Hắn cảm thấy linh hồn của mình đang run rẩy, một đạo kiếm khí kinh dị thuận theo thánh thể đi vào huyết mạch rồi lao thẳng về linh hồn của hẳn. Tu luyện tám trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3488802/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.