Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi dưới đất, từng đoàn từng đoàn ánh sáng thần thánh không ngừng trào ra từ cơ thể hẳn, soi sáng cả thiên địa, thậm chí khiến cho những ngôi sao trên bầu trời ban đêm cũng phải phai mờ, chỉ riêng hẳn tỏa sáng trong vô tận tinh hải.
Lưỡng ánh sáng thần thánh chiếu rọi muôn nơi, quét sạch thiên địa, giống như cơn giông bão ập đến, càn quét mọi thứ trên đường, hơn mười Thánh Nhân xông lên đầu tiên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, văng ngược lại hơn nghìn dặm, đám Thánh Nhân khác cũng vội vàng dừng lại, sợ sệt nhìn vào đoàn ánh sánh kinh
khủng trên tầng thượng Uyển Thù lâu kia.
Tịch Thiên Dạ từ từ mở mắt, một đôi mắt màu vàng óng thần thánh, mờ mịt, bao la, giống như cất giấu ngàn vạn thế giới, nhìn thấu thiên địa, xuyên thủng hư không.
"Ngươi là ai?"
Bách Thánh nhìn chằm chằm vào Tịch Thiên Dạ, ánh mắt kia bễ nghễ, lạnh lùng, vô tình, trang nghiêm.... Đó đâu có không giống như là ánh mắt của nhân loại, nếu dùng từ chính xác thì đấy phải là ánh nhìn của thần linh.
"Ngươi có phải Tịch Thiên Dạ hay không?”
Thanh âm của Dung Lam Thánh Nhân run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ kiêng kị tới cực điểm, Tịch Thiên Dạ không có khả năng cường đại như thế, cỗ khí thế duy ngã độc tôn kinh khủng ấy khiến hắn sợ hãi vô cùng.
Một hậu bối trẻ tuổi, cũng không phải Thánh Nhân, sao có thể có khí tức khủng bố như thế.
"Ta chính là Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3488800/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.