Dung hợp hạt giống hỗn độn trở thành kim đan đạo cơ của chính mình, kiếp trước hắn không làm được, bởi vì khi đó đạo cơ đã vững chắc, không thể thay đổi. Kiếp này trọng sinh, làm lại từ đầu, mọi thứ đều cần từ thấp đi lên, cũng vì thế nên dễ dàng dung hợp hạt giống hỗn độn vào đạo cơ, hóa thành một thể.
Một lần nữa bước vào Kim đan kỹ, rốt cuộc Tịch Thiên Dạ cũng đã bước vào quỹ đạo con đường tu tiên.
Bây giờ nhớ về địa cầu, muốn bước vào Kim đan. kỳ là khó khăn cỡ nào a, có thể nói mỗi một bước đều gian nan vô cùng, thậm chí suýt chút nữa hẳn chết già ở địa cầu.
Là tiên đế, cho dù ở man hoang tỉnh cầu, hay ở những nơi hẻo lánh thiếu thốn linh khí, hẳn vẫn có biện pháp để tu luyện.
Thế nhưng Trái Đất thì khác, mặc cho hẳn có thần thông quảng đại, hay có vô số thủ đoạn, nhưng vẫn không có biện pháp nào.
Hắn biết, Trái Đất không đơn giản, vô cùng không đơn giản.
Một tinh cầu có thể vây chết tiên đế, trong đó chắc chẩn ẩn giấu bí mật kinh thiên động địa.
Khi hẳn còn ở trên địa cầu, bởi vì tu vi quá thấp, lay hoay hồi lâu vẫn không có biện pháp gì. Nhưng sẽ có một ngày, hẳn sẽ trở lại tìm hiểu ngọn nguồn.
Bây giờ có thể mượn tiên thiên âm dương khí nơi này luyện thành thuần dương linh thể cùng chân thủy linh thể.”
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về mặt trời cùng mặt trăng cùng tồn tại trên bầu trời, hai đám tiên thiên âm dương khí dồi dào vô cùng, lấy tu vi bây giờ hẳn căn bản không thể hấp thu toàn bộ, cho dù hắn có thể luyện hóa tiên thiên âm dương khí, nhưng năng lực chịu đựng của cơ thể cũng có một cái cực hạn.
Chẳng qua, hẳn vẫn có thể mượn tiên thiên âm dương khí nơi này để luyện thành thuần dương linh thể cùng chân thủy linh thể.
Thuần dương linh thể cùng chân thủy linh thể chính là một trong những linh thể hàng đầu, có cùng cấp bậc với Hậu Thổ linh thể.
Nếu tu tập đầy đủ ngũ hành linh thể, sẽ tiến hóa thành tiên linh thể, dù là trong tiên giới cũng là rất hiếm thấy.
Một ngày thành kim đan, đồng nghĩa với việc đã chân chính bước vào ngưỡng cửa của người tu tiên.
Chân chính trở thành một người tu tiên, trước đây có rất nhiều thần thông cùng phép thuật hẳn không cách nào tu luyện, bây giờ đều có thể tu luyện.
Chẳng hạn như phép thuật...
Phi kiếm...
Pháp bảo...
Ngự Thú..
Thậm chí là ngự trùng....
Thành Lô Hề thay đổi quá lớn, mỗi khi đến bình minh hoặc lúc hoàng hôn sẽ có vô số tu sĩ ra khỏi thành tìm kiếm cơ duyên lớn.
Thật đúng là có một ít tu sĩ tìm được một ít bảo vật đặc thù, có thể nhanh chóng tăng cao tu vi.
Mỗi ngày, đều có rất nhiều người ra khỏi thành tìm bảo, sau đó lại bày biện trên đường cái để buôn bán hoặc trao đổi vật phẩm mình muốn, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Nhưng đối với dân chúng Lô Hề quận mà nói, tất cả đều không có biến hóa gì, mỗi ngày vẫn sinh hoạt bình thường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, dù cho ngoài thành có cơ duyên lớn hơn nữa, người bình thường cũng chỉ có thể hít khói.
Ngược lại, bởi vì có nhiều tu sĩ xông vào thành, những ngày qua đã xảy ra tình huống quấy nhiễu thường dân. Nếu không phải các thế lực kiềm chế, áp chế lẫn nhau thì mỗi một lần di tích Thiên Lan giáng lâm chính là một hồi ác mộng đối với lê dân bách tính.
“Hừ! Các ngươi thật biết nhịn nhận, đến giờ vẫn không chịu ra tay.”
Một tòa trạch viện cổ xưa, Cố Khinh Yên chắp tay đứng trong lầu các nhìn đường phố, trong lòng rất tức giận.
Nàng vẫn luôn chờ mong hoàng tộc cùng các chuẩn thánh thế lực ra tay đối phó Tịch Thiên Dạ, tiện thể hủy luôn trạch viện của hẳn, để nàng nguôi giận.
Nhưng mà, những người kia lại chậm chạp không động, giống y như con rùa rút đầu.
Quả thực khiến người tức giận.
“Viện trưởng, ngươi không giúp Tịch Thiên Dạ cũng thôi đi, vì sao còn muốn hắn gặp xui xẻo a.”
Đang ngồi trong cổ viện hóng gió, Vu Ứng Hải nghe Cố khinh Yên nói vậy cũng không biết phải nói gì. Hắn không hiểu nổi, dường như viện trưởng có cừu oán với Tịch Thiên Dạ vậy, hơn nữa không phải kiểu cừu oán máu tanh, càng giống như là giữa hai người... chắc không có quan hệ gì đâu nhỉ?
Vu Ứng Hải trong lòng cảm thấy cổ quái, nhưng lại không dám trực tiếp mở miệng hỏi.
Chẳng qua, bay giờ hắn cũng không lo lắng Tịch Thiên Dạ sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn có thể nhìn ra, viện trưởng vẫn ở trong thành không chịu đi ra ngoài không thèm để ý cơ duyên lớn ở di tích Thiên Lan mà thủ ở trong thành, mười phần chắc tám là vì lo lắng. cho Tịch Thiên Dạ.
Giúp Tịch Thiên Dạ? tại sao ta phải giúp Tịch Thiên Dạ, ta ra mặt thì những người kia sẽ khiếp sợ sao? Cho dù những thế lực kia không dám công khai ới, nhưng sau lưng bày ra vô số chiêu trò, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, chỉ có để bọn họ đánh lên, bọn họ mới không dám có ý đồ xấu.”
Cố Khinh Yên lạnh lùng thốt.
Vu Ứng Hải nghe vậy cả kinh, nghe giọng điệu viện trưởng, có vẻ như rất quyết tâm a.
“Nếu như bọn họ nhẫn nhịn tốt như vậy, được thôi, vậy ta sẽ lừa họ ra tay.”
Trong đôi mắt Cố Khinh Yên đột nhiên hiển vẻ đắc ý.
“Tiểu Thanh.”
Cố Khinh Yên kêu một tiếng, sau một khắc, lốc xoáy nổi lên, sâu trong cổ viện bay ra một vệt ánh sáng xanh khổng lồ.
Đó là một sinh vật rất giống với giao long, đầu giống thân lẫn, trên đầu có ba cái sừng dữ tợn, bốn đôi cánh thịt dường như đám mây che trời, toàn thân là vảy giáp xanh đen tỏa ra ánh sáng đầy uy nghiêm, vảy ngoài tỏa ra ánh sáng lãnh lẽo, sắc bén vô cùng, dường như từng mắng tuyệt thế thần đao, uy phong thô bạo.
Thanh Long!
Đây chính là một đầu thanh long hiếm thấy mà Tịch Thiên Dạ gặp phải lúc còn ở học viện Trường Thương.
Thế gian này, chỉ cần là sinh vật có chút nguồn gốc với rồng, không có bất kỳ ngoại lệ, toàn bộ đều rất cường đại.
Thanh Long cũng là như thế, từ khí tức trên người nó tỏa ra cũng có thể phán đoán hẳn là còn mạnh hơn đại tôn.
Cố Khinh Yên nhún người nhảy lên thân Thanh Long, sau đó phóng lên trời, trực tiếp lướt qua thành Lô Hề, long uy khủng bố bao phủ mặt đất, đám người phía dưới hoảng sợ đồn dập tránh né, sắc mặt trắng bệch.
Rất nhanh, Thanh Long nghênh ngang dạo một vòng thành Lô Hề liền bay ra khỏi thành, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Cố Khinh Yên rốt cuộc ra khỏi thành rồi!”
“Quá tốt rồi, thời cơ đã đến.”
“Tịch Thiên Dạ, lần này ta xem ngươi chết như thế nào.”
Hoàng tộc cùng gia tộc đế sư, nhìn Thanh Long biến mất ở chân trời, ai nấy đều hưng phấn không thôi.
Cố Khinh Yên vừa đi, vậy bọn họ liền không cần kiêng kỵ điều gì nữa.
“San bằng Uyển Thủ lâu cho ta, cao chín mươi chín tầng? Hừ! dám miệt thị uy nghiêm của vua ta, quả thực muốn chết
Sâu trong lầu các vang lên một âm thanh lạnh băng, trong nháy mắt truyền vào trong tai tất cả thành viên hoàng tộc, gia tộc đế sư, cùng với chuẩn thánh thế lực khác.
Chuẩn thánh lão tổ, rốt cuộc hạ lệnh.
“Xuất phát!”
“Đi, san bằng Uyển Thủ lâu.”
“Diệt Tịch Thiên Dạ.”
Tuân lệnh hoàng tộc, các thành viên hưng phấn tột cùng, thế lực bọn họ khổng lồ như vậy, tại sao phải e ngại một người Tịch Thiên Dạ.
Dám coi rẻ hoàng tộc, tàn sát thành viên hoàng tộc, đưa hẳn vào 18 tầng Địa ngục cũng không quá đáng.
Uyển Thù lâu, hiện nay đã trở thành tửu lâu phồn hoa nhất trong thành. Tuy rằng thành Lô Hề biến hóa quá lớn, nhưng tửu lâu không bị ảnh hưởng, chuyện làm ăn vẫn rất tốt
Dù sao chỉ cần nơi nào có người, thì nhất định cần một địa điểm để tụ tập, có rượu lại có đồ ăn ngon, ai sẽ từ chối.
Nhưng mà, một ngày này, bởi vì một đám người đến, hết thảy bị đánh vỡ.
Gần hàng trăm người đột nhiên xuất hiện trước của Uyển Thù lâu, trực tiếp đập nát bảng hiệu, đám thị nữ phụ trách chiêu đãi cũng bị vạ lây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]