Chương trước
Chương sau
Trong hoa viên, tất cả mọi người đều nhìn bọn hắn, nhưng bọn hắn lại như không cảm giác được có ánh mắt bất thiện đang nhìn vào, tự mình đi lên phía trước, một đường xuyên qua một bàn tiệc rượu, rất mau đã đi vào trong hoa viên, cũng là chỗ mà những người có địa vị cao nhất trên yến tiệc dự tiệc.

“Thiên Huân, ngươi đã xảy ra chuyện gì? Mau tới đây."

Nguyên bản là trên yến tiệc đang trò chuyện vui vẻ, Lan Lăng quốc quận vương Hướng Văn Ích, nhìn thấy thấy nữ nhi của mình đi bên cạnh Tịch Thiên Dạ, biểu cảm trở nên cứng ngắc cả lên.

Con nha đầu chết tiệt này, chính miệng nói là không muốn tới tham gia yến hội, sáng sớm đã không biết chạy đi đâu, kết quả lại đi theo bên cạnh Tịch Thiên Dạ.

Hướng Thiên Huân nhìn qua quận vương, làm bộ như đang nhìn không khí, không rảnh để ý đến.
Khóe miệng Hướng Văn Ích co giật, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, cũng do hân bình thường chiều chuộng nàng, khiến nàng ngay cả cha mình cũng không muốn nói chuyện, địa vị còn không bằng một tên Tịch Thiên Dạ. Kỳ thật người làm cha như hẳn, đối với tâm tư của con gái mình hiểu rất rõ, nàng đi với Tịch Thiên Dạ thì hẳn cũng không có ý kiến gì cả.

Tịch Thiên Dạ chính là Tiên Thiên thánh mầm, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước, nếu hai người có thể thành thân thì đó chính là phúc phần của Quận Vương Phủ hắn.

Nhưng vấn đề là không thể đi theo Tịch Thiên Dạ để quấy rối a.

Thế cục hôm nay, nếu như Tịch Thiên Dạ thông minh một chút thì hiển nhiên là không nên tới.

Hiện tại các thế lực lớn ở trong nước đều muốn cầu cạnh thủ phủ quận, vì cơ duyên trong di tích Thiên Lan, đương nhiên sẽ ra sức bảo vệ Trần gia.
Nếu là bình thường, một thú phú quận đây là các cóc khi gì chứ? Không đáng để vào mắt. Làm sao có thể để hoàng thất bỏ ra mặt mũi mà tham dự được.

Mặc dù Tịch Thiên Dạ đã nói là kỳ hạn có mười ngày, nếu như không có hành động thì thật là có chút mất mặt. Nhưng nam tử hán co được dãn được, chịu ít khuất nhục thì có là cái gì cơ chứ.

Chờ đến khi sóng gió qua đi, tu vi của hẳn lại mạnh hơn một chút, lông cánh đầy đủ, lại tìm thủ phú quận báo thù cũng không muộn a.

“Trần Cao Nghĩa, ngươi có nhớ tới lời nói mà mười ngày trước mà ta nói không? Xem ra ngươi không chuẩn bị lấy đồ vật ấy trả lại cho ta”

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn trưởng thủ quận Thái Thú Tiần Cao Nghĩa.

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, thủ phủ quận luôn luôn minh bạch rõ ràng, sao lại lấy đi đồ vật gì của người, ngươi đừng ngậm máu phun người, hôm nay có thành viên hoàng thất ở đây, có quan lớn Hình bộ ở đây, ngươi nói vớ va vớ vẩn, cẩn thận ta tố cáo ngươi tội phi báng, vất ngươi vào tù."
Trần Cao Nghĩa lạnh mặt nói, dù như thế nào hắn cũng khó có khả năng giao di vật của Tịch Chấn Thiên ra, đây là hi vọng cho Trần gia quật khởi, cho dù vì vậy mà liều chết đắc tội tiên thiên thánh mầm trong truyền thuyết cũng không sao.

"Trần Thái Thú, là người đứng đầu một quận, làm sao ngươi có thể vô sỉ như thế. Di vật của Tịch Chấn Thiên năm đó chính là do ta bảo quản, sau này Tịch Trạch Khôn phái người đoạt đi, kết quả thì đó lại là đang giúp ngươi làm việc. Bây giờ có rất nhiều người đang ở đây, có thể làm chứng. Ngươi dám nói những vật kia không có trong trưởng phủ quận?" Hà Tú Nương lạnh lùng nói

"Nữ nhân ngu xuẩn như ngươi thì biết cái gì, lại phát ngôn bừa bãi cẩn thận ta cắt đầu lưỡi của ngươi...."

Trần Cao Nghĩa giận dữ, một nữ nhân tầng chót như nàng lại dám nói chuyện như thế với hẳn, thật không coi cái chức Thái Thú của hẳn ra dì.

Ba!

Nhưng mà lời nói đó còn chưa kịp dứt, trên mặt liền hiện ra một dấu bàn tay, bị tát nằm rạp xuống mặt đất, răng rơi nữa hàm.

Không biết từ lúc nào mà Chu Khánh Diêm đã xuất hiện ở bên cạnh Trần Cao Nghĩa, một chân dẫm bẹp hẳn xuống dưới đất.

Lớn mật, ngươi dám đánh ta..." Trần Cao Nghĩa năm rạp trên mặt đất, trợn mắt nhìn lên.

Là Thái Thú của một quận, đã sống trong sung sướиɠ rất lâu, chưa bao giờ bị người khác đối xử như thế bao giờ.

"Gϊếŧ" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Ầm!

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng trầm đυ.c thật lớn.

Hoang khí trong cơ thể Chu Khánh Diêm phun ra, trực tiếp làm cho tu vi Thiên cảnh của Tiần Cao Nghĩa bị phế nát, huyết nhục văng tung tóe, khiến cho không khí tiệc rượu vốn đang vui vẻ, cảnh tượng múa hát nhộn nhịp bỗng dưng nhiễm máu tươi.

"Gia gia!"

Trần Bân Nhiên kêu lên sợ hãi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng cừu hận, gia gia của mình, Lô Hề quận Thái Thú, lại bị gϊếŧ trước mặt nhiều người như vậy.

Không chỉ có Trần Bân Nhiên, việc này khiến cho rất nhiều người trên yến hội giật mình không thôi, trợn mắt hốc mồm.

Tịch Thiên Dạ cũng quá tùy tiện đi, một lời không hợp liền gϊếŧ người.

Mà người bị gϊếŧ lại là chủ nhà a.

Mặc dù bên trong Tiần gia có rất nhiều người có địa vị cao hơn Trần Cao Nghĩa, nhưng dù sao Trần Cao Nghĩa cũng là chủ của một quận, ở bên ngoài thì địa vị của hắn là cao nhất, ngồi ở trên chức vị đứng đầu cả một quận.

Chưa bao giờ từng thấy người ngông cưồng như thế!

Hoàng thất, Đế Sư gia tộc, Long Nha tông, Truy Phong tông... Từng thế lực đưa ánh mắt như đang nhìn người chết lên người Tịch Thiên Dạ.

Lục Tâm Nhan đi theo tông môn trưởng bối đến đây, đã có chút không đành lòng quay đầu sang chỗ khác, trong lòng âm thầm tức giận, làm sao Thiên Huân lại có thể coi trọng một tên ngông cưỡng như thế.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi là một tên cưồng vọng, ngày ngươi ở Cửu Tiêu lâu trào phúng Chuẩn Thánh là ngụy thánh, như thế là không tôn kính Thánh Nhân, cưỡng vọng khôn cùng, ta đã biết sớm muộn ngươi cũng không có kết cục tốt” Tân Tư Bội cao giọng nói.

“Trước tiên thu thập hết bọn tùy tùng của hắn, mất đi tên Tôn giả bảo tiêu kia, Tịch Thiên Dạ chính là một con giun dế, căn bản không đủ làm nên việc gì Một vị Thái Thượng Trưởng Lão của Nam Hải Tân gia lao ra, đi đến phía Chu Khánh Diêm.

Hắn là Thái Thượng Trưởng Lão của Nam Hải Tân gia, tu vi đương nhiên sẽ không thấp, có tu vi Tôn cảnh tầng bảy.

Tu vi như thế, đặt ở toàn bộ Lô Hề quận thành chính là số một.

Thủ phủ Quận bởi vì được Tân gia che chở mới dám phớt lờ Tịch Thiên Dạ.

Tất cả mọi người cho rằng, Tịch Thiên Dạ ỷ vào một tên Tôn Giả tùy tùng mới có thể xưng vương xưng bá ở Lô Hề quận thành, không có vị Tôn giả tùy tùng kia, tùy tiện một tên Tôn Giả cũng có thể bắt nạt hẳn rất đơn giản.

Oanh!

Chiến đấu hết sức căng thắng, vị Nam Hải Tân gia Thái Thượng trưởng lão kia vô cùng cường đại, cho dù ở bên trong cảnh giới Tôn giả đỉnh phong cũng thuộc hàng đại cao thú, vừa ra tay đã buộc Chu Khánh Diêm sử dụng Tôn giai bát phẩm hoang khí mới có thể đối phó.

Mà dù là như thế cũng chỉ có thể hơi đè lên một chút mà thôi, căn bản không có cách nào đánh bại đối phương trong thời gian ngắn.

"Người trẻ tuổi, mặc dù Tôn giai bát phẩm hoang khí lợi hại, nhưng tụ vi ngươi quá thấp, căn bản không phát huy ra uy lực chân chính của bảo vật này. Mà lực lượng cấp độ đại tôn ngươi lại có thể phát động mấy lần? So sánh với lão phu, ngươi còn non lắm.”

Thái Thượng trưởng lão của Nam Hải Tần Gia cười lạnh, mặc dù hắn ở trước mặt Tôn giai bát phẩm hoang khí tạm thời bị áp chế, Đại Tôn cấp độ lực lượng, hẳn cũng chỉ có thế tránh né mũi nhọn mà thôi. Thế nhưng Chu Khánh Diêm chỉ là một tên Tôn giả tầng hai mà thôi, mặc dù Tôn giai bát phẩm hoang khí rất mạnh mẽ, nhưng tiêu hao cũng vô cùng to lớn, hẳn lại có thể thi triển mấy lần công kích cấp độ Đại Tôn?

Chờ hắn kiệt lực, thời điểm đầu hết đèn tắt, nhẹ nhàng đã có thể thu thập được hắn.

"Ha ha, đã sớm nghe nói Tiên Thiên thánh mầm lợi hại lắm, danh xưng Thiên cảnh tu vi có thể địch nổi Tôn Giả. Ta không tin! Hôm nay gặp mặt, ta xin mở, mang kiến thức một chút, có phải như thế thật không”

Người thừa kế Đế Sư gia tộc Đông Phương Hoàn cười ha ha, bước ra một bước đi về phía Tịch Thiên Da.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.