“Di nương, đừng thương tâm, về sau ta sẽ cho ngươi một quán rượu tốt hơn” Tịch Thiên Dạ nhẹ giọng an ủi.
Hà tú nương lau khóe mắt, khẽ gật đầu.
Nói là như vậy, hiện tại Dạ nhi đã trở nên nổi bật, có thể áp bức cả Tịch tộc, một tòa tửu lâu không đáng kể chút nào. Nhưng dù sao quán rượu đã kinh doanh mấy chục năm, đã từng sống nương tựa lẫn nhau, sớm đã có tình cảm mặn rồng, bây giờ bị hủy nên trong lòng không khỏi có chút thương cảm.
Đôi mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên lãnh quang, hắn không ngờ rằng người Vạn Bảo Thương Hội lại lớn mật mà hành động nhanh như thế.
Tài sản riêng của tư nhân được pháp luật đế quốc bảo hộ, cho dù người quan phủ cũng không dám tùy tiện làm loạn.
Nếu không làm lớn chuyện lên thì Phú Quận Vương cũng không che được.
Cái gọi là quốc có quốc pháp, nếu không có quy củ thì sao thành đất nước.
Nhưng hiển nhiên người Vạn Bảo Thương Hội không có để Hà tú nương vào mắt, tưởng là có thể một tay che trời, áp chế được mọi việc nên không e ngại gì Hà tú nương đi kháng án.
"Di nương, chúng ta đi ăn cơm đi” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Đi ăn cơm ở đâu?" Tịch Tiểu Hinh thương tâm nói.
"Giang Hoa Lâu? Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói, quang mang trong mắt rất lạnh.
Giang Hoa Lâu ngay cạnh Uyển Thù Lâu của Tịch Thiên Dạ, cách nhau chỉ có mười trượng, vô cùng khí phái huy hoàng, chính là quán rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3442671/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.