Nhưng trời ghét anh tài, chẳng biết vì sao Tịch Chấn Thiên đột nhiên chết yếu.
"Một tiểu bối miệng còn hôi sữa cũng đòi so với Tịch Chấn Thiên, quả thực buồn cười, cách biệt mười vạn tám ngàn dặm".
Một mỹ thiếu phụ mặc váy đen cười lạnh nói.
Nàng nói như thế cũng không ai lên tiếng phản đối, xác thực Tịch Thiên Mộc có thiên phú không tầm thường, có thể xem là một trong những nhân tài kiệt xuất nhất quận Lô Hề, nhưng nói hẳn có thể so với một nửa Tịch Chấn Thiên, đúng là hơi quá khoa trương.
"Kiệt xuất nhất thì thế nào, tên tiểu bối đó có thể so với Tịch Chấn Thiên năm đó sao? Ngay cả Tịch Chấn Thiên cũng không thể chấn hưng Tịch gia, còn ai có thể làm được? Mệnh trời chính là như thế, mặc kệ đám tiểu bối Tịch gia xuất sắc đến đâu, đoán chừng cũng nửa đường chết yểu mà thôi.
Có người cười gần giễu cợt, hiển nhiên người này rất có thành kiến với Tịch gia.
Giữa thao trường có một đài đấu võ to lớn, bọn tiểu bối Tịch gia đang luận bàn trên đó.
Luận võ chia làm ba cấp độ, dựa theo tuổi tác để phân chia, cũng dựa theo tu vi mà phân chia.
Cùng tuổi, người có tu vi cao nhất là kẻ thắng,
Cùng cảnh giới, người có sức chiến đấu mạnh nhất là kẻ thẳng.
Mỗi một lần So đấu đều muốn kéo dài cả ngày mới có thể kết thúc.
“Thiên Hi tỷ, ngươi quá lợi hại, lần So đấu này, e là tỷ có thể đi vào mười vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3442658/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.