"Ngươi đi hay không đi?"
Đại hán thấy tiểu ăn mày dám lăn trên đất không, đi, lập tức giận dữ.
"Ô ô...."
Tiểu cô nương cúi đầu khóc rống, nước mắt trán ra, nội tâm tràn đầy ủy khuất.
"Có tin ta một tay chụp chết ngươi không?"
Đại hán suýt chút nữa bị chọc cười, tên tiểu ăn mày lại dám đùa nghịch trước mặt hắn.
"Ta không đi, ta muốn gặp thiếu gia, van cầu ngươi cho ta gặp thiếu gia đi, van cầu ngươi..."
Tiểu cô nương lôi kéo ống quăn đại hán, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn củng lấy lòng.
"Lăn, Trường Thương Học Viện không có thiếu gia của ngươi.”
Đại hán vung chân đá văng tiểu cô nương ra, tiến lên định cho nàng một chưởng. Nhưng bàn tay hẳn vừa nâng lên đã bị người ta tóm lấy bàn tay, một luồng khí lạnh lưu động sau lưng hẳn, thân thế hẳn làm như rơi vào hầm băng.
Hân nghiêng đầu ra nhìn, thấy thiếu niên phía sau dọa hắn toàn thân run rẩy:
"Tịch... Tịch học trưởng..."
Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ lại xuất hiện sau lưng hẳn.
“Tịch học trưởng, có người giả mạo tỳ nữ của ngươi, rêu rao lừa gạt ở Trường Thương Học Viện, hủy hoạt thanh danh của ngươi, ta đang định đuổi nàng đi.”
Sắc mặt đại hán tràn đầy nịnh nọt cùng lấy lòng, Tịch Thiên Dạ là thiên kiêu chân chính của học viện, địa vị so với nguyên lão bình thường còn cao hơn.
"Nàng không phải tỳ nữ của ta." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Đại hán nghe vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3442652/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.