Nguyễn Quân Trác chuẩn bị đi nên sẽ không trở về, bởi vì thế giới của nàng không ở Trường Thương
Học Viện, sân khấu cũng không ở Lan Lăng Quốc.
"Chúc Đại sư tỷ thuận buồn xuôi gió." Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, nhìn nàng thật sâu, trước đây thật lâu hắn đã biết một ngày nào đó nàng sẽ rời đi.
Nguyễn Quân Trác khẽ gật đầu, im lặng không nói, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng:"Ta đi đây, tự chiếu cố cho tốt, giữ gìn sức khỏe."
Nối xong, nàng quay người đi ra cửa lớn, khi sắp sửa bước ra khỏi cung điện, nàng dừng lại, đưa lưng về phía Tịch Thiên Dạ nói:
"Tịch Thiên Da, với thiên phú của người không nên trưởng thành tại Lan Lăng Quốc, ngươi có đồng ý đi cùng ta đến Đan Minh ở Trung Vực không, ta cam đoan nếu ở đó ngươi sẽ được chăm sóc tốt nhất.”
Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ rằng Nguyễn Quân Trác lại mời hẳn cùng rời đi, nhưng hẳn lại lắc đầu nói:
"Lan Lăng Quốc tuy nhỏ nhưng là nhà của ta, ta còn tâm nguyện chưa hoàn thành nên không thể rời đi cùng ngươi.”
Hắn chuẩn bị về nhà một chuyến, đã sáu năm không trở về nên bây giờ có chút tưởng niệm.
"Vậy thì ta cũng không khuyên người nữa. Nhưng. tạ biết, sân khấu của ngươi không ở Lan Lăng Quốc, một ngày nào đó ngươi sẽ đến Trung Vực, ta sẽ che chở cho ngươi."
"Còn nữa, sau khi ngươi rời khỏi Trường Thương Thành thì đừng tùy ý trở vẽ, nơi đây đã là hiểm địa trên đại lục, tùy thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3433250/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.