Trên quảng trường, một đại hán khôi ngô đứng lặng ở trung ương, đại hán kia cao hai mét tám, cánh tay còn thô hơn chân người khác, so với người bình thường còn cao hơn một khoảng lớn.
Người này là một tiều phu, dường như chỉ là một tiều phu đốn củi trên núi, nhưng thứ vác trên lưng không phải đao bổ củ mà là một cây côn sắt.
Cây côn sắt kia toàn thân tối tăm, tản mát ra một cỗ khí tức nặng nề, tựa như một cây định hải thần châm, trấn áp thiên địa.
Một số người tu ví thấp nhìn thấy côn sắt kia đều đầu váng mắt hoa, hai mắt biến thành màu đen, suýt nữa ngã xuống đất.
Rất hiển nhiên, đây không phải côn sắt phổ thông, hoặc nói, người cống sắt không phải người bình thường
"Ngươi là người phương nào?"
Hoàng đế Lan Lăng Quốc cau mày nói, Thiên Bảo Cung bây giờ chính là Quốc Giáo, cả nước ví tôn, người dám đến đây mạo phạm tự nhiên là khıêυ khí©h với Lan Lăng Quốc.
Đại hán cống côn sắt kia lườm Lan Lăng Hoàng đế một chút, căn bản không thèm để ý đến hẳn, ánh mắt hướng về chỗ sâu cung điện, cung kính khom người nói:”Hoa tiền bối, năm đó từ biệt tới giờ đã hơn ba trăm năm, thời gian thật vô tình, Thanh Vinh có thể thấy ngài lần nữa, tận mắt thấy ngài thành thánh, thật sự là một niềm vui lớn trong nhân sinh, cho dù có chết đi cũng không còn bao nhiêu tiếc nuối."
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, đại hán khôi ngô nhìn có chút bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3430873/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.