Chương trước
Chương sau
Một lão giả tóc trắng, thân mặc bạch y xuất hiện sau lưng Chu Khánh Diêm, đỡ hắn dậy, đồng thời đánh một đoàn thanh quang vào cơ thể Chu Khánh Diêm, cũng chẳng biết cái thanh quang kia là vật gì, thương thế Chu Khánh Diêm lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại, xương cốt đứt gấy phục hồi như cũ, máu gân thịt xương lần nữa sinh trưởng.

"Đa tạ Hoa Tôn."

Chu Khánh Diêm cung kính hành lễ, trên gương mặt tái nhợt cấp tốc hiện lên một vệt huyết sắc, thương thế trong cơ thể nháy mắt đã khôi phục năm thành. Trong lòng của hắn kinh ngạc không thôi, năng lực đoạt thiên địa tạo hóa như thế, sợ là chỉ có Dược Tôn trong truyền thuyết mới có thể làm được.

Lão giả này tiên phong đạo cốt, tướng mạo đoan chính, có một cỗ khí tức siêu thoát hồng trần như có như không. Đôi mắt lão dường như đã nhìn hết thảy thương hải tang điền thế gian, thâm thúy mà tràn đầy trí tuệ.

Hoa Tôn!

Vài vị Tôn Giả thế giới hắc ám thấy vậy, sắc mặt đều là lạnh lẽo, nhìn kĩ Hoa Nhất Nhiên từ trên xuống dưới.

"Lão già, ngươi chính là chủ sự Thiên Bảo cung? Dũng khí cũng không nhỏ, lại dám tự phong tôn hiệu, nghịch thiên địa lễ pháp, không sợ chết không có chỗ chôn sao?"

Ánh mắt Đàm lão ma băng lãnh, sát khí đầy người, Huyết Sát ma công phóng thích ra Huyết Sát lực lượng, điên cưồng nuốt chứng thiên địa tinh khí quanh lão khiến cây cối hoa cỏ phương viên trăm trượng đều biến thành cỏ khô, một thân ma công quả thực đáng sợ tới cực điểm.

"Tự phong tôn hiệu là tử tội!" Khuất lão thái bà cũng lạnh giọng nói.

Chỉ có Đại Tôn mới có thể phong hào vi tôn, tỷ như Vân Tôn, Trần Tôn, Huyết Tôn, Dược Tôn, Khí Tôn, Đao Tôn, Kiếm Tôn...

Phổ thông Tôn Giả căn bản không được phép có tôn hiệu, cho dù Tôn Giả thất trọng thiên đỉnh phong như Khuất lão thái bà cùng Đàm lão ma cũng không có tôn hiệu, chỉ có thể xưng là tu sĩ Tôn Giả cảnh.

Trên đại lục, số lượng Đại Tôn rất là thưa thớt, trăm năm khó gặp, địa vị gần với Thánh Giả cùng Chuẩn Thánh.

Mỗi một tên tu sĩ Tôn Giả nếu tu thành Đại Tôn cảnh, gia tộc cùng thế lực tương quan liền sẽ vì đó tổ chức đại điển phong tôn long trọng, từ đó có tôn hiệu của mình, trở thành phong hào Tôn Giả.

Không thành Đại Tôn, không thể có tôn hiệu, chính là thiên địa công nhận, quy tắc ước định mà thành, dù là Thế giới hắc ám tu sĩ đầu tán đồng. Hoa Tôn? Chưa từng nghe qua! Không có danh tiếng!

Gần mấy trăm năm qua trên phiến đại lục này, nhưng không có vị Đại Tôn nào phong hào Hoa Tôn!



"Một lão bất tử không biết từ góc nào chui ra, lại dám tự phong tôn hiệu, đơn giản là muốn chết."

Xích Luyện ma nữ cười lạnh một tiếng bước ra, một cỗ lực lượng Tôn Giả đáng sợ từ trên người nàng điên cưồng khuếch tán, dường như vòi rồng gào thét, rung chuyển toàn bộ rừng núi.

"Lão bất tử, ngươi không phải mới nói, bất kỳ người nào đụng vào đồ vật Thiên Bảo cung các ngươi thì chỉ có một con đường chết à. Vậy thì tốt, ta chẳng những đoạt đồ vật Thiên Bảo cung, mà lại đả thương nhóm người Thiên Bảo cung, làm đủ trò xấu, ta muốn nhìn ngươi thế nào làm khó dễ được ta."

Xích Luyện ma nữ tùy ý cười lớn, ánh mắt nhìn Hoa Tôn tràn đây khinh thường cùng khiêu khích.

Một lão đầu tự nhận có chút tu vi liền dám kêu gào trước mặt bọn họ, đơn giản buồn cười. Gặp cái loại đỉnh phong Tôn Giả như Đàm lão ma này nàng rất là e ngại, nhưng nàng chưa từng để vào mắt các Tôn Giả khác.

Lão già kia dù cho cũng là Tôn Giả, nhưng tối đa cũng là một tên trung giai Tôn Giả mà thôi, thậm chí chỉ là một Tôn Giả phổ thông.

Cao giai Tôn Giả căn bản là không có khả năng, nào có nhiều cao giai Tôn Giả như vậy, bất kỳ một ai cũng đều danh chấn tứ phương, nàng không có khả năng không biết.

Tu thành tôn giả, lại tiến lên một bước đều vô cùng. gian nan, thiên phú cùng khí vận cả đời cũng sẽ ở một khắc thành Tôn giả này hao hết, rất nhiều Tôn Giả cả đời dừng lại tại Tôn Giả nhất trọng, chỉ có một ít có thiên phú mới có thể tiếp tục ở trên Tôn Giả cảnh bước tiếp.

Là một Tôn Giả tam trọng thiên tu sĩ, Xích Luyện ma nữ tự nhận là đủ để ngạo thị tuyệt đại bộ phận Tôn Giả của thiên hạ.

"Lão già, hôm nay ta chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn giết sạch toàn bộ Thiên Bảo cung các ngươi, chó gà không tha."

Xích Thược nữ tôn vốn là kiệt ngạo, há có thể nhẫn một cái phổ thông tôn giả không có danh tiếng gì phách lối trước mặt nàng.

Ngay sau đó liền chủ động ra tay, hóa thành một đạo u ảnh hướng Hoa Nhất Nhiên đánh tới.

"Xích Luyện Kiếm Ba"

'Trường kiếm trong tay Xích Luyên nữ tôn run lên, ánh kiếm xuất hiện đầy trời, tựa như thuỷ triều vọt tới, hóa thành từng tầng kiếm ba, điên cuồng bao phủ lấy Hoa Nhất Nhiên. Mỗi đạo kiếm khí đều có thể chém giết 'Thiên cảnh bát trọng Chu Khánh Diêm, bây giờ trên trăm đạo ánh kiếm cùng một chỗ, có thể đơn giản san bằng một ngọn núi.

Khuất lão thái bà khẽ gật đầu, Xích Luyện tông Tôn giai hoang kỹ Xích Luyện Kiếm Ba nổi danh khó tu luyện, đồ nhi của chính mình lại tu luyện tới tiểu thành, khiến cho lão rất là hài lòng. Có lẽ có một ngày, đồ nhi của lão cũng có một tia cơ hội tu thành đỉnh phong Tôn Giả.

"Tiểu bối vô tri, tầm nhìn hạn hẹp, ngươi há có thể biết tôn hào của bản tôn vào năm đó."



Vẻ mặt Hoa Nhất Nhiên hờ hững, căn bản không để Xích Luyện nữ tôn vào trong mắt, tiện tay vung ống tay áo, cỗ lực lượng mênh mông trong nháy mắt nổ tung trong hư không, tựa như Long xuất tiềm uyên, Côn Bằng giương cánh, cuồn cuộn lực lượng trực tiếp nghiền nát Xích Luyện Kiếm Ba.

"Không tốt, dừng tay!"

Khuất lão thái bà nguyên bản biểu lộ bình tĩnh bỗng nhiên cứng đờ, con ngươi rụt lại, thân ảnh lóe lên chuẩn bị tiến đến.

Nhưng mà, cuối cùng vẫn chậm một bước, cuồn cuộn lực lượng trực tiếp đụng vào trên người Xích Luyện ma nữ, đường đường một tam trọng Tôn Giả, cũng không kiên trì nổi trong nháy mắt, trực tiếp nổ tung bên trong lực lượng cuồn cuộn vô cùng kia, huyết nhục tung †óe, Tôn Giả chỉ huyết rơi trên mặt đất, đập lên mặt đất tạo thành từng hố sâu.

"Ngươi muốn chết!"

Khuất lão thái bà kinh sợ vô cùng, ái đồ bị người ta tiện tay trực tiếp giết chết ở trước mặt, đây như là một bạt tai nên lên mặt lão.

"Đỉnh phong Tôn Giả!"

Một bên khác, sắc mặt Đàm lão ma cũng ngưng trọng vô cùng, nhìn về phía Hoa Nhất Nhiên.

Cái phất tay vừa rồi, đã có thể so với một kích toàn lực của Tôn Giả đỉnh phong, cho dù là hắn cũng phải cẩn thận đối đãi. Xích Luyện ma nữ bất quá chỉ là Tôn Giả cảnh tam trọng mà thôi, gặp phải lực lượng đáng sợ như vậy, tất nhiên là bị miểu sát trong nháy mắt.

"Tối! Rất tối! Lại là một Tôn Giả đỉnh phong, ta đã xem thường Thiên Bảo cung rồi."

Ánh mắt Khuất lão thái bà âm trầm, giận dữ cười lớn, thân thể già nua còng xuống bởi vì tiếng cười mà không ngừng run rẩy. Mỗi lần run rẩy thì khí tức trên người lão sẽ tăng cường một phần, dường như một tuyệt thế Hung thú ngủ đông đang đang chậm rãi thức tỉnh.

Hai đạo quang mang u ám theo ánh mắt khô cạn của Khuất lão thái bà bắn ra, khiến người khác không rét mà run, tựa như hai cái đầm sâu, nhiếp lấy linh hồn người khác.

Bên cạnh, Đàm lão ma trỡ nên kinh hãi, một thân lực lượng của Khuất lão thái bà quả nhiên hùng hậu không gì sánh nổi, so với lão càng mạnh hơn một bậc, khó trách một mực tương truyền Khuất lão thái bà từng có một tia cơ hội tu thành Đại Tôn cảnh.

"Hôm nay, ta sẽ huyết tẩy Thiên Bảo cung, bồi táng cho đồ nhỉ của ta."

Khuất lão thái bà hung hăng đập mạnh quải trượng trong tay xuống đất một cái, một cỗ lực lượng kinh thế hãi tục lấy lão làm trung tâm khuếch tán, đất rung núi chuyển, hóa thành một vòng sáng bao phủ phương viên ngàn trượng. Hết sức hiển nhiên, lão không định buông tha bất cứ tu sĩ Thiên Bảo cung nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.