Năm đó, tiền nhiêm viện trưởng Lâm Trường Phong phá lệ đem viện trưởng vị truyền cho Cố Khinh Yên, lúc ấy hắn còn rất trẻ, vừa mới đột phá đến Tôn Giả cảnh, liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, không có xuất hiện nữa.
Qua mấy thập niên, tất cả mọi người coi như Lâm Trường Phong đã mất đi, một đời cường giả từ đó hóa thành quá khứ.
Thậm chí không ít nguyên lão trong học viện đầu cho rằng Lâm Trường Phong đã đi về cõi tiên, bởi vì là Tôn giả cảnh sống qua bốn trăm năm mươi tuổi thật quá khó khăn, thậm chí khó khăn hơn so với người bình thường sống qua trăm năm mươi tuổi.
Mặc dù tu vi càng cao, tuổi thọ cũng càng dài, nhưng cũng chính bởi vì tu sĩ tu vi quá cao, cho nên điều kiện kéo dài tuổi thọ cũng vô cùng hà khắc. Trên lý luận, Tôn Giả cảnh có thể sống đến năm trăm tuổi, thế nhưng một đời Dược Tôn Hoa Nhất Nhiên cũng không thể chân chính sống đến năm trăm tuổi, kém chút chết già. Những tên Tôn Giả khác càng không cần phải nói.
"Sư thúc, thánh đạo gian nan, khó như lên trời, không nghĩ tới đời này còn có thể tái kiến ngươi."
Vu Ứng Hải chống quải trượng, nhìn lên ma hải trên bầu trời, trong đôi mắt tràn đầy tang thương, tựa hồ lão so Lâm Trường Phong đều càng thêm già nua, nhưng trên thực tế, lão trẻ hơn một trăm tuổi so Lâm Trường Phong.
Chỉ có lão biết, Lâm Trường Phong năm đó truyền viện trưởng vị của học viện cho Cố Khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3393973/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.