Chương trước
Chương sau
Tịch Thiên Dạ không có trực tiếp đánh bại ba người này, mà chậm rãi dây dưa.

Trong lúc nhất thời, trên chiến đài xuất hiện cục diện triền đấu.

Trên quảng trường đám người kinh ngạc phát hiện, Tịch Thiên Dạ sử dụng kiếm pháp, chưởng pháp, thối pháp...Giống y như đúc các chiêu thức của ba người Dịch Dương Hoành, Đặng Hạo Dương, Hồng Chí đang sử dụng.

Tuy cùng một kiếm pháp, chưởng pháp, thối pháp, nhưng từ tay Tịch Thiên Dạ thi triển ra, lại hoàn toàn khác biệt, có một cảm giác hoàn mỹ vô khuyết điểm, thứ có thể cảm giác đơn giản nhất của đại đạo.

Hết sức hiển nhiên, tuy cùng một chiến kỹ nhưng Tịch Thiên Dạ có tạo nghệ càng sâu hơn.

"Dùng chiến thụ kỹ, tốt cho một tên Tịch Thiên Dạ, thật lợi hại, thế gian lại có một kỳ tài như thế ư?"

Trên quảng trường, rất nhiều vị trưởng lão đã nhìn ra được một chút đầu mối.

Tịch Thiên Dạ chiến đấu với ba người Dịch Dương Hoành, hiển nhiên không còn là chiến đấu đơn giản như trước.

Lấy thực lực của Tịch Thiên Dạ, sợ là trong khoảnh khắc đã có thể đánh bại ba người Dịch Dương Hoành, nhưng mà dù sao bảy người khác cũng không kiên trì quá một hiệp.

Bốn người trên chiến đài, nhìn như ngươi tới ta đi, chiến đấu kịch liệt. Kỳ thật, đã sớm thoát ly khỏi phạm trù chiến đấu, mà là lấy chiến thụ kỹ.

Như thế nào dùng chiến thụ kỹ, tên như ý nghĩa, liền là mượn việc chiến đấu để truyền thụ kỹ năng cho người khác.

Tịch Thiên Dạ lấy một võ kỹ y hệt đối đầu với ba người Dịch Dương Hoành, nhưng thật ra là đang biến tướng dạy bảo bọn hắn áo nghĩa của ba loại võ kỹ.

Mà Dịch Dương Hoành ba người, lúc này hoàn toàn đắm chìm bên trong chiêu thức của Tịch Thiên Dạ, ai cũng si mê vô cùng, kinh động như gặp thiên nhân, thậm chí đã quên đi mục đích chiến đấu.

"Lợi hại a lợi hại a, kẻ này thật sự là tuyệt thế phong hoa, trăm ngàn năm hiếm thấy, không lên tiếng thì thôi một khi hót sẽ làm ra chuyện kinh người a."

Lão giả ở trong ba trưởng lão giám sát võ đài ở bên trái kinh ngạc khen ngợi, dùng chiến thụ kỹ, chỉ có tu vi cùng tạo nghệ trên võ kỹ cao hơn rất nhiều trong một tình huống mới có thể xảy ra. Tịch Thiên Dạ suy diễn chiến kỹ của ba tên kia, cho dù vị trưởng lão như hắn cũng giống như đã gặp thiên nhân, nếu như từ hắn thi triển đi ra, sợ đều không gì hơn mấy chiêu thức của ba tên đó, thậm chí có chút không bằng.

Một tên đệ tử, thế mà có thể tu luện chiến tới cảnh giới cao thâm như vậy, mà người sáng suốt cũng nhìn ra được, Tịch Thiên Dạ vì dạy bảo mấy người Dịch Dương Hoành nên mới thi triển ra mấy loại chiến kỹ này, ba môn chiến kỹ chưa chắc là chiến kỹ sở trường nhất của hắn.

"Dùng chiến thụ kỹ, hắn là loại quái thai gì vậy."

Lâm Dật ngơ người tại chỗ, bỗng nhiên phát hiện mình không nhìn thấu được người bạn cùng phòng này, thật không thể tin được mà.

Người khác thi triển ra một môn chiến kỹ, ngươi có thể thi triển ra một cái chiến kỹ giống nhau, mà tạo nghệ trên chiến kỹ đó lại cao hơn đối phương nhiều, mà còn đồng thời giúp ba người dùng chiến thụ kỹ, đừng nói học viên, ngay cả trưởng lão trong học viện cũng không làm được. Chỉ có chân chính học giàu năm xe, bác đại tinh thâm người mới có cái này năng lực.

Kỳ thật Tịch Thiên Dạ chưa có tu luyện qua Đặng Hạo Dương Vân Nhu Thập Tam Kiếm, cũng không có tu luyện qua Dịch Dương Hoành huyền nguyên băng sơn chưởng, càng không có tu luyện qua Hồng Chí thối pháp.

Nhưng hắn không cần tu luyện, chỉ cần nhìn một chút đã có thể biết được bản chất của ba bộ chiến kỹ này, từ đó thấy rõ hết thảy, dùng chiến thụ kỹ đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Mà hắn cũng không có thi triển ba môn chiến kỹ này tới cảnh giới tối cao, bởi vì làm như vậy thì ba người Dịch Dương Hoành xem không có hiểu được.



Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, cũng không phải là càng sâu càng tốt, quá thâm ảo mà lại không học được thì có ý nghĩa gì cơ chứ.

Đối với Dịch Dương Hoành ba người mà nói, không sâu không cạn, vừa đúng là đủ.

Là Tiên Đế, Tịch Thiên Dạ không biết lấy lớn hiếp nhỏ, nếu muốn đoạt vinh quang của người ta, tự nhiên sẽ cho một chút đền bù tổn thất.

Còn bảy người khác chính là vì chỗ tốt của Hướng Quảng Hi mà lại ra tay ác độc với hắn, gieo gió gặt bão, đương nhiên không cần đền bù tổn thất gì hết.

Một khắc đồng hồ về sau, chiến đấu đã dừng lại.

Ba người Dịch Dương Hoành, liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ thật lâu, sau đó dồn dập khom mình hành lễ: "Đa tạ lão sư chỉ bảo."

Truyền đạo học nghề chính là vi sư.

Tịch Thiên Dạ nhận được sự cúi đầu của ba người họ.

Dịch Dương Hoành thầm cười khổ, trước đó hắn còn chuẩn bị chiến một trận liều mạng với Tịch Thiên Dạ, so sánh cao thấp, nhưng lúc này hắn mới hiểu được, chênh lệch quá lớn, căn bản không ở cùng một cấp bậc.

Kết quả sau cùng, đương nhiên không cần nói nhiều, Tịch Thiên Dạ thắng, không có bất kỳ một bất trắc nào.

Toàn bộ quảng trường vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía Tịch Thiên Dạ ánh mắt đều có rung động thật sâu

Lấy một địch mười, thế mà lại có thể thành công.

Mà kinh người nhất chính là, cùng lúc lấy chiến thụ kỹ cho ba thứ hạng của linh bảng, nhất, nhị, tứ.

Lúc này, tất cả mọi người biết, ba chữ Tịch Thiên Dạ sẽ nổi lên như cồn ở Học Viện Trường Thương, ai cũng che không lấn át được hào quang của hắn.

"Tốt tốt tốt!"

Trong long trưởng lão giám sát của Học Viện Trường Thương rất thoải mái, kẻ này nếu không chết yểu, tương lai nói không chừng chính là tôn giả một đời.

"Tiểu thư, hắn thật là tên phế vật nổi tiếng của Học Viện Trường Thương à."

Cửu Tiêu lâu, Chanh Quang mắt trợn tròn. Nguyên nhân vì Cố Vân, một ít chuyện liên quan tới Tịch Thiên Dạ nàng cũng biết một chút.

Cố Vân không nói, hơi khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trên quảng trường, sắc mặt Hướng Quảng Hi âm trầm, không nói một lời, xoay người rời đi, một bầy chó săn đều cẩn thận đi theo sau lưng, như giẫm trên băng mỏng. Ai cũng biết, lúc này tuyệt đối không thể trêu chọc đến Tiểu vương gia.

Cao Tùng Bách ngây người tại chỗ, ánh mắt vô cùng phức tạp.



Người mà hắn luôn luôn xem thường, không có hảo cảm, đã nhất phi trùng thiên, đẩy hắn ra xa vạn dặm, bây giờ hắn chỉ có thể nhìn lên mà thôi

"Sao lại như thế được!"

Trần Bân Nhiên siết chặt nắm đấm lại, sắc mặt tái xanh.

Mạnh Vũ Huyên kinh ngạc nhìn bóng hình trên chiến đài kia, ánh mắt vô cùng phức tạp, quen nhau nhiều năm như vậy, chưa từng có nghĩ tới hắn sẽ có một ngày chói mắt như thế. ( Dịch: chủ tịch giả vờ làm phế vật, thử lòng người yêu và cái kết đừng bao giờ coi thường người khác. =]]]]])

Ai cũng biết, sau ngày hôm nay, tên Tịch Thiên Dạ sẽ vang vọng ở Học Viện Trường Thương.

Tin tức giống như là gió cuốn, lan tỏa khắp Trường Thương Thành, rất nhiều người cho dù không có đến đây quan sát cuộc chiến cũng biết Học Viện Trường Thương đã sản sinh ra một siêu cấp yêu nghiệt, lấy một địch mười, đoạt lấy linh bảng đệ nhất.

...

Tô phủ ở bên trong Trường Thương thành có một chút danh tiếng, bởi vì Tô gia có ba tên cường giả cấp độ Thiên cảnh, đặt ở bên trong Trường Thương thành cũng là một gia tộc không nhỏ. Nhất là Tô gia lão nhị Tô Trạch, ở Học Viện Trường Thương đảm nhiệm chức trưởng lão, dựa lưng vào cây đại thụ che trời là Học Viện Trường Thương, người nguyện ý trêu chọc vào Tô gia ở Trường Thương thành đương nhiên rất ít.

Lúc này, trong một căn phòng xa hoa ở tô gia, không ngừng vang âm thanh đập phá đồ đạc.

"Không có khả năng, ta không tin."

Tô Tri Thần giống như là tên điên đập phá toàn bộ đồ dùng trong căn phòng, giống như dã thú không ngừng thấp giọng rít gào.

Bởi vì bị U Lan Tư cắt ngang chân ở cửa trường học phạt quỳ ba ngày, dầm mưa dãi nắng, thân thể thụ hết sức tổn thương nghiêm trọng, cho nên hắn mấy ngày nay ở nhà dưỡng thương, cũng không có đi quan sát cuộc chiến tranh bảng.

Nhưng nhưng tin tức liên quan tới cuộc chiến tranh bảng, cũng truyền ra tin tức rất nhanh tới chỗ của hắn.

Khi hắn biết Tịch Thiên Dạ nhất phi trùng thiên trong cuộc chiến tranh bảng, lấy một địch mười, lấy tư thế vô địch để đoạt lấy ngôi vị đệ nhất thì cả người của hắn điên tiết lên.

"Ta không tin, ta không tin, hắn là một tên phế vật, dựa vào cái gì cơ chứ!"

Tô Tri Thần điên cuồng đập phá, ngay cả giường cũng phá hủy, lửa giận trong lòng cùng cừu hận không chỗ phát tiết, con mắt sung huyết đỏ bừng.

"Tịch Thiên Dạ, ta và ngươi không đội trời chung, ta sẽ giết ngươi, ta muốn tru di cửu tộc của ngươi!"

...

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.