Ánh kiếm thoáng hiện trên hư không, cắt nứt thiên địa, thanh khí lên cao, trọc khí giảm xuống, giống như đang khai thiên tích địa, chia cắt âm dương.
Đông!
Một tiếng vang nhỏ.
Thanh Chìm Cương Thánh kiếm trong tay Bạch Cốt đàn chủ lại gãy một lần nữa, đoạn kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng.
Đoạn kiếm bị đứt rất trơn nhẵn, ngay ngắn, giống như một trang giấy bị người khác lấy lợi khí chém qua.
Bạch Cốt đàn chủ ngơ ngác nhìn thanh Thánh kiếm bị gãy trong tay mình, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ đó là: Mình đang nằm mơ, nhất định đang nằm mơ.
Một vết máu ở trong mi tâm của Bạch Cốt đàn chủ lặng lẽ xuất hiện, đồng thời kéo dài xuống mũi, bờ môi, cằm…
Đầu đầy tơ máu, từ đầu đến chân, Bạch Cốt đàn chủ bị xẻ ra làm hai.
"Thánh kiếm! Thánh kiếm trong truyền thuyết, thật không cam tâm, ta không cam tâm a."
Bạch Cốt đàn chủ ngửa mặt lên trời rít gào, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng. Hắn không cam tâm là bản thân sẽ chết trên đường đi tìm kiếm bảo vật, và lại chết trong tay một tiểu tu sĩ mà hắn không để vào mắt, toàn bộ Lan Lăng quốc đều không có mấy cái thánh kiếm, thế mà hắn lại gặp được một thanh.
Thánh kiếm, đây mới thật sự là thánh kiếm.
Thanh Chìm Cương Thánh kiếm của hắn chỉ là một thanh ngụy Thánh kiếm mà thôi, so sánh với Thánh kiếm chân chính như trời với đất.
Khuôn mặt của Tịch Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3393875/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.