Tịch Thiên Dạ cười cười, thản nhiên nói: "Xưa nay ta rất ít làm ăn tùy tiện với người khác, nhưng những thứ mà ta làm không phải trò đùa của con nít, ngươi đừng đáp ứng điều kiện của ta quá sớm. Với lại đây cũng không phải nơi tiện nói chuyện."
Trương Viên Cao nghe vậy giật mình, xem ra đồ vật mà Tịch Thiên Dạ cần cũng rất trân quý, cũng là đồ vật gì có thể so sánh tính mệnh quan trọng hơn? Bôn ba trên thế gian này bao nhiêu năm khiến hắn đã nhìn thấu rất nhiều bộ mặt của thế gian này.
"Đúng rồi, quên nói với ngưoi. Ta tới đây không phải là để chữa bệnh, mà là đoạt mối làm ăn."
Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhàn nhạt nhìn Từ Nghiễm Hối, để lại một câu nói rồi quay người mà đi, Trương Viên Cao vội vàng đi theo sau lưng hắn, câu cáo từ cũng không nói, ngay cả liếc mắt nhìn Từ Nghiễm Hối lười liếc.
Từ Nghiễm Hối giận đến toàn thân run rẩy, là một thầy thuốc của một một gian hàng chữa bệnh thì còn có chuyện gì có thể nhục nhã hơn chuyện này của hắn?
Lời đó của Tịch Thiên Dạ, chính là hung hăng tát lên mặt hắn một bạt tai, mà hắn lại không thể nói một lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi. Tài nghệ không bằng người thì ngươi còn có thể nói gì người khác.
Dù thế nào Trần Bân Nhiên cũng không ngờ rằng là hắn chỉ mang Tịch Thiên Dạ tới đây để nhục nhã, kết quả lại biến đổi thành Tịch Thiên Dạ đánh vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3393858/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.