Đỗ Vân Trình giận dữ không thôi, miệng hét lớn.
Đầu chiến thú này của hắn, trong cơ thể có một tia huyết thống của Thượng Cổ Man Ngưu, không biết đã phí bao nhiêu tâm huyết của hắn!
- Nếu lên Đấu thú trường thì phải tuân thủ quy định của nơi này, chết hay sống không do ngươi nữa.
La Thiên lắc đầu, lập lại một lần lời mà Đỗ Vân Trình đã nói trước đó.
Lúc trước, trước khi chết tên nam tử mặc áo vải kia cũng đã cầu xin tha thứ, Đỗ Vân Trình cũng không có một chút đồng tình nào cả.
- Ngươi...
Đỗ Vân Trình tức giận đến mức thịt mỡ co rút, lửa giận bắn ra, trong mắt tràn ngập sát cơ lẫm liệt.
Nếu không phải có quy củ của hắc thị dưới mặt đất thì nhất định hắn sẽ xông lên, chém người tiểu tử kia thành vạn đoạn.
- Hừ!
Đỗ Vân Trình cố nén lửa giận, phất tay áo rời khỏi nơi này.
Hôm nay, mặt của hắn đã mất hết, chiến thú mà hắn mang tới diễu võ dương oai đã bị một tiểu tử Khai Mạch cảnh nhất trọng giết chết.
Người vây xem cũng nhao nhao cảm thán, trận đấu thú này rất đã ghiền, khác với dự đoán ban đầu của mọi người.
Một số người thì lại đang đoán thân phận của La Thiên.
- Đỗ thiếu gia, ngươi có quên cái gì không?
La Thiên cười cười, hắn thì lại nhớ vũ kỹ thượng phẩmcc Đỗ Vân Trình.
Vẻ mặt của Đỗ Vân Trình âm lệ, nơi này là hắc thị dưới mặt đất, coi như là gia chủ Đỗ gia tới thì cũng phải tuân theo quy củ của nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-vuong/38430/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.