- Lễ vật?
Nhìn thiếu niên đưa trâm gài tóc tới, tâm tình của Ninh Tuyết Dao có chút phức tạp.
Trước đó, vào ngày sinh nhật của nàng, nàng từng nhận được đám lễ vật chồng chất như núi, được vô số gương mặt dối trá khen tặng, trong lòng nàng vô cùng chán ghét.
Năm năm trước.
Nàng bởi vì tị nạn cho nên mới đi tới địa phương nhỏ bé này, cũng cảm nhận được sự bi thương và bất lực của nhân thế, từ thiên đường rơi xuống phàm trần.
Hai năm ban đầu có một nam tử to lớn vĩ đại che chở nàng.
Ba năm trước đây, nam nhân này một đi không trở lại.
Nhưng năm năm qua còn có một thiếu niên non nớt sớm chiều ở chung cùng nàng, gắn bó trong lúc khổ cực, đã từng cùng khóc cùng cười một chỗ. Tuy rằng nghèo khó, thế nhưng cũng an nhàn sung túc.
Mà giờ khắc này.
Thiếu niên non nớt trong trí nhớ của nàng, thân thể hắn đã dần dần cao ngất, cao lớn hơn trước.
Thiếu niên này, tự tin mà lại lớn mật, chân thành tặng trâm gài tóc cho nàng. Vì vậy phản ứng đầu tiên trong lòng của nàng, thậm chí còn có một tia kinh ngạc và vui mừng, ấm áp đã biến mất từ lâu.
Đột nhiên, bàn tay trắng nõn tinh tế của Ninh Tuyết Dao bị La Thiên nắm chặt, mà chiếc trâm gài tóc kia cũng được đặt vào trong tay của nàng.
Động tác này, có chút bá đạo và thô lỗ.
- Hừ! Bây giờ ngươi cũng trở nên vô sỉ như thế, ngay cả Tuyết Dao ta cũng dám bắt nạt.
Khuôn mặt của Ninh Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-vuong/1846145/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.