Nguyệt cũng phụ họa, nàng mỉm cười nhìn Lý Vân Tiêu, không chút sợ hãi, trên mặt còn hiện lên vẻ kiên quyết.
Sau nửa canh giờ có đông nghìn nghịt Ma tộc từ khắp bốn phương tám hướng xông tới, lạnh lùng nhìn hơn ba trăm người bọn họ, đại bộ phận đều mang theo vẻ ngạo mạn cùng trào phúng, giống như đang nhìn những người chết.
- Những ánh mắt này thật làm người ta chán ghét đâu!
Sắc mặt Viện phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Hận không thể moi hết toàn bộ mấy đôi mắt kia!
- Hừ, cuồng vọng, vậy cũng phải xem ngươi có bổn sự hay không mới được!
Bách nghe vậy lạnh lùng nói:
- Bất quá cho dù các ngươi không có bổn sự, nhưng có dũng khí a, lại dám tới Cổ vực khiêu khích.
Thư khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trào phúng nói:
- Sai lầm rồi, bọn hắn còn có thực lực. Không ngờ còn hơn ba trăm người còn sống, số lượng này cao hơn dự tính của ta. Theo chỉ tiêu của ta còn tưởng không lưu được ba mươi người đâu.
Viện cả giận nói:
- Ngươi nghĩ mình là ai vậy, còn định chỉ tiêu? Ngốc mũ!
Sắc mặt Thư giận dữ, nhưng lập tức nở nụ cười, nói:
- Ha ha ha, người trước khi chết cũng đã thấy ra. Dù sao ngươi cũng là một đời Thánh Ma, bổn tọa không so đo với ngươi. Chư vị, an tâm lên đường đi.
Bách vung tay lên, quát:
- Lên, giết hết toàn bộ!
Hơn vạn Ma tộc thanh thế lớn, cùng kêu to giết tới, làm cho ba trăm người đều run lên. Nhưng khi họ nghĩ tới mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808872/chuong-3777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.