Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, hắn mới giết Ma Lâm Ngọc, chưa tiêu hóa xong nhiều lực lượng Huyền Minh Thạch còn đang chạy trong kinh mạch.
- Hừ!
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh lùng, năm ngón tay xòe ra, một vòng kiếm khí dâng lên như lốc xoáy trong lòng bàn tay hắn.
Một thanh bảo kiếm rộng lớn rực rỡ chậm rãi ngưng tụ.
Lý Vân Tiêu vừa kinh vừa mừng, mở to hai mắt nhìn bảo kiếm, lực lượng trong người liên tục bị rút đi, cộng thêm số lực lượng Huyền Minh Thạch chưa tiêu hóa bỗng chốc ngưng tụ chân thân của kiếm.
Trong phút chốc tất cả Ma tộc cảm nhận lạnh lẽo thấu xương, khí lạnh rất kỳ diệu rồi lại thật sự lạnh băng.
Mọi người hút ngụm khí lạnh, lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm. Một vài người hối hận vì đã chọn tấn công chứ không phải bỏ chạy ngay.
Một thanh âm lạnh lùng chậm rãi, rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người.
- Hỏi đất đai mênh mang, ai chủ chìm nổi!
Dứt lời hơi lạnh thấu xương và kiếm ý trút xuống.
Thương Quân biến sắc mặt, kiếm trong tay gã run rẩy, kiếm linh sợ ngây người chẳng lộ chút linh quang nào.
- Nguy rồi!
Thương Quân thấy tình hình không ổn liền xoay người bỏ chạy.
Nhưng kiếm thế dời núi lấp biển như chém nát tứ cực.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên Hành Lang Phù Đồ phát ra tiếng nổ như sắp sụp đổ.
Đám Ma Quân tấn công đều bị kiếm thế nuốt hết. Thương Quân mới chạy ra trăm trượng cũng bị kiếm quang truy kích chém nổ tung.
Trong khoảnh khắc phạm vi mấy ngàn trượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808810/chuong-3715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.