Lý Vân Tiêu giơ tay lên, tia chớp màu tím từ lòng bàn tay hắn khuếch tán ra, bày ra một lôi giới. Lý Vân Tiêu chỉ tay phải, ba mươi sáu kiếm bắn ra cắm vào mặt đất xung quanh.
Vi Thanh lấy một cờ trận ra đánh vào bốn phương, chợt lóe biến mất.
Làm xong tất cả Vi Thanh bảo:
- Được rồi.
Lý Dật gật đầu, đột nhiên lộ biểu tình sợ hãi nói:
- Xin hai vị đại nhân cứu ta với!
Hai người ngạc nhiên:
- Hả?
Lý Vân Tiêu lấy làm lạ hỏi:
- Không phải ngươi đang sống rất thoải mái, tiêu sái lắm sao?
Lý Dật mếu máo:
- Lần này ta chết thật, từ sau khi vào Ma giới...
Lý Dật kể tỉ mỉ ra.
Hóa ra hôm đó Lý Dật rớt xuống khe hở thành Hồng Nguyệt bị lực lượng lôi kéo chỉ dẫn gã đến một nơi. Kỳ lạ là dọc đường đi như có người bảo vệ cho gã, không gặp bất cứ nguy hiểm gì. Lý Dật bôn ba mấy tháng đã đến nơi, là một tòa cung điện cực kỳ hùng vĩ.
Lý Vân Tiêu ngắt lời:
- Thánh Ma điện?
Lý Dật sửng sốt, gật đầu nói:
- Đúng là Thánh Ma điện, lúc trước ta không biết, từ xuống biển ma nhìn cung điện rộng lớn ở đây mới hiểu rằng đại điện đó cũng xem như là Thánh Ma điện.
Vi Thanh hỏi:
- Tiếp đó thì sao?
Biểu tình Lý Dật sợ hãi mếu máo:
- Rồi ta gặp một người, hoặc nên nói là cái bóng, không thấy rõ mặt mũi. Người đó nhìn ta, nói mấy câu.
- Thực lực quá yếu...
- Nhưng cũng hết cách rồi...
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808802/chuong-3707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.