- Tốt lắm, tha cho các ngươi sống lâu hơn chút!
Thương Quân bị chọc giận lắc người biến mất tại chỗ.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Cứ thế đi rồi?
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Nếu đánh tiếp thì không biết là ai giết ai. Những người này tu luyện đến Ma Tôn trừ thiên phú dị bẩm ra sống lâu cũng là nhân tố quan trọng. Người thông minh mới sống lâu được.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm thầm nghĩ: Không ngờ Viện phái người giết ta, chẳng lẽ nàng không tin vào ước hẹn thành Thiên Hàn sao?
Nghĩ đến đây mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia sáng, lòng nhẹ nhõm. Đối phương càng không có tin tưởng thì hắn càng tự tin.
Vi Thanh liếc Lý Vân Tiêu, tự tin bảo:
- Đi thôi, miễn hai chúng ta chung sức đồng lòng thì trong Thánh Ma điện này hầu như không có ai đánh lạị chúng ta.
Lý Vân Tiêu gật đầu, hai người tiếp tục lao đi đại điện trung tâm.
Giữa đường gặp nhiều Ma tộc khác, tất cả đều tự giác cách nhau một khoảng tránh cho xung đột.
Lý Vân Tiêu lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao những người này đi chung hướng với chúng ta? Chẳng lẽ bọn họ cũng biết vị trí trung tâm đại điện?
Yết cười khẽ:
- Câu hỏi ngu ngốc. Hành Lang Phù Đồ tồn tại vô số năm tháng, ta đây còn nhớ vị trí chủ điện thì những người Nguyên quận sao không biết được?
Đi tới trước khắp nơi là các con đường, các loại hành lang, còn đi qua vài quảng trường to lớn. Nếu không có người chỉ đường thì e rằng vĩnh viễn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808800/chuong-3705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.