Mọi người câm nín, chưa thấy kiểu chơi xấu này, nhưng người không dám phàn nàn.
Lý Dật đi ra, chắp tay nói:
- Vị bằng hữu này, chỗ ta còn tranh Phù Đồ, đồng ý dâng ra một khối.
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại.
Người Phi bộ cũng bất ngờ, chốc lát hiểu ngay. Hơn phân nửa Lý Dật muốn kéo người này.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, nếu núi dựa của Lý Dật là Thánh Ma, cộng với cá tính kiêu ngạo ngang ngược của gã thì sẽ không chiêu hiền đãi sĩ mới đúng.
- Hả?
Thương Quân ngước mắt lên lạnh lùng liếc qua Lý Dật, khịt mũi hỏi:
- Ngươi là ai? Là cái thứ gì mà cũng muốn nịnh bợ ta?
Lý Dật tức giận nhưng gã cố nén lửa giận, lạnh lùng cười:
- Nếu các hạ không muốn thì không sao hết.
Lý Dật xoay người định đi.
- Khoan đã!
Thương Quân cười gian, mắt hấp háy tia sáng nói:
- Ngươi đã có ý tốt thì ta xin nhận, lấy ra đi.
Lý Dật ngẫm nghĩ, nhìn Dao nói:
- Lấy tranh của ngươi ra đây.
Dao biến sắc mặt, lòng đau nhói, nàng lắc đầu nguầy nguậy thụt lùi mấy bước.
Dao sốt ruột muốn vào Hành Lang Phù Đồ chỉ vì kết hợp với người trước mắt, nhưng liên tục bị người ta giẫm đạp trái tim, còn muốn tự tay cướp đi cơ hội để nàng sóng vai bên cạnh.
Lý Dật sầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào? Ngươi muốn trái lệnh của ta?
Phi biến sắc mặt, ánh mắt trách móc nhìn Dao, nhẹ lắc đầu.
Mặt Dao trắng bệch, nàng cắn môi lấy một tấm tranh Phù Đồ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808798/chuong-3703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.