Lạc trong lòng đem thân thích cùng tổ tiên của Lý Vân Tiêu đều thăm hỏi một lần, nhưng bên ngoài vẫn lấy lòng cười làm lành nói:
- Kỳ thực lấy thực lực của đại ca, hoàn toàn có thể không cần xem những người Phi bộ kia, mặc dù là Phi Bộ đích thân đến, cũng chưa chắc là địch thủ của đại ca, sao cần phải tránh né? Trực tiếp ở đây giết bọn họ không còn manh giáp là được, để cho bọn họ biết điều không dám lại tìm đại ca phiền phức.
Lý Vân Tiêu mang theo thâm ý nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Ý đồ của ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi nghĩ để ta cùng người của Phi bộ đánh nhau chết sống, hai bên tổn hại, sau đó ngươi làm ngư ông đắc lợi đúng không?
- Không dám không dám!
Lạc sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn nghĩ đúng là như vậy, nhưng lại lắc đầu lia lịa ra vẻ vô tội nói:
- Tiểu đệ sao dám có ý nghĩ đại nghịch như vậy, đại ca đúng là hiểu lầm tiểu đệ.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:
- Ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không như vậy, xem ra ta đúng là hiểu lầm ngươi.
Lạc vội vàng cười làm lành nói:
- Dĩ nhiên, mặc dù tiểu đệ cùng đại ca vừa có chút xung đột, nhưng chính là không đánh nhau thì không quen biết, tiểu đệ đối với đại ca kính ngưỡng giống như nước sông kia cuồn cuộn, liên miên không dứt không gì có thể ngăn cản.
Lý Vân Tiêu lại cười nói:
- Tâm ý của ngươi ta đã biết. Vừa nãy ngươi nói cũng phi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808784/chuong-3689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.