Lý Vân Tiêu cau mày nhìn, xem bộ dáng nghèo rớt mồng tơi.
Một Ma Quân lật tới lật lui túi trữ vật, đứng ngây tại chỗ.
Đan là người đầu tiên gom đủ bảy ngàn hai trăm khối cực phẩm ma nguyên thạch, nhìn Ma Quân kia sững sờ thì hỏi:
- Tùy, sao vậy?
Ma Quân tên Tùy đỏ mặt ấp úng nói:
- Đan đại nhân, ta có thể dùng thứ khác dổi không?
Lý Vân Tiêu choáng váng, đường đường là Ma Quân mà không có mấy ngàn ma nguyên thạch, trường hợp một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán ở đâu cũng có.
Giờ Lý Vân Tiêu mới biết Nguyệt cho hắn một vạn phương cực phẩm ma nguyên thạch là quý giá biết bao.
Đan nhíu mày nói:
- Đổi thì được rồ, nhưng ngươi có thứ gì đáng giá cao như vậy? Và phải có người chịu thu mới được.
Ma Quân khác lên tiếng:
- Tùy, chẳng lẽ ngươi không có tiền mà muốn kiếm lợi? Nếu không lấy ra ma nguyên thạch đồng giá được thì truyền tống trận này không liên quan gì Tùy bộ của ngươi, mỗi lần muốn sử dụng phải giao ma nguyên thạch cho chúng ta.
Tủy vừa tức vừa thẹn, hừ nói:
- Dĩ nhêin ta có báu vật, vốn định tìm kẻ biết hàng trong đại hội giao lưu vật tư bán ra nó, nhưng đi dạo mấy ngày tạm thời không trông thấy người đó, đành đợi hội giao lưu ngầm nhỏ mấy ngày cuối cùng. Mấy vị đại nhân nếu yên tâm thì có thể ứng ra giúp ta.
- Ứng cho ngươi?
Sáu Ma Quân khác biến sắc mặt, lắc đầu nguầy nguậy, có người quay đầu đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808747/chuong-3652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.