Lý Vân Tiêu cười gian:
- Ngươi không cần biết.
Câu này nằm trong dự đoán của Tranh, gã gật đầu nói:
- Ngươi là đối thủ đáng sợ, mới rồi trước khi kiếm khí xuất hiện ta không thật sự xem ngươi là đối thủ nhưng bắt đầu từ bây giờ ngươi là địch thủ của ta.
Lý Vân Tiêu hừ nói:
- Đa tạ cất nhắc.
Tranh nói:
- Không phải ta cất nhắc ngươi mà vì ngươi thật sự có tư cách. Nhưng nhát kiếm vừa rồi chắc ngươi không chống đỡ được? Dù miễn cưỡng dốc hết sức cũng chỉ ra được một kiếm.
Lý Vân Tiêu nói:
- Rồi sao? Bây giờ người thua là ngươi.
Tranh khẽ hừ, phất tay áo bỏ đi, mấy bước đạp vào hư không, thân hình biến nhạt cho đến khi mất hút.
Ma tộc trong ngoài sơn cốc ngơ ngẩn xem cảnh tượng đó, dường như không kịp phản ứng. Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, Ma tôn Tranh đã đi vậy sao?
Một tiếng quát truyền khắp thiên địa, Nguyệt vung tay hét to:
- Đăng bộ đã mất đại thế, ai đầu hàng thì miễn cho khỏi chết. Kẻ nào ngoan cố chống cự, giết không tha!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyệt cao giọng quát, mười hai Thần Sát buông xuống mặt đất đạp bước đi hướng ngoài sơn cốc.
Bàn tay khổng lồ của Thần Sát giơ nắm đấm như mưa rơi xuống bộ lạc của Đăng.
Trong khoảnh khắc mọi người tỉnh táo lại, tâm tình và sĩ khí đổi chỗ. Trong cốc là phấn chấn hò reo giết ra ngoài cốc.
Đại quân Đăng bộ binh bại như núi đổ, quân lính tan tác chạy ra sơn cốc.
Đăng hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808743/chuong-3648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.