Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu tò mò hỏi:
- Như thế nào? Nguyệt đại nhân muốn học?
Nguyệt choáng, đỏ mặt tức giận nói:
- Đương nhiên không phải, nhưng vết thương của Phá Giáp Thiết Tích rất kỳ lạ, ta chưa từng thấy nên rất muốn biết.
Tiểu Hồng cười lạnh nói:
- Tại sao hắn phải nói cho ngươi?
Lý Vân Tiêu cười hùa theo:
- Biết rồi không có lợi gì cho đại nhân, không biết thì hơn.
Nguyệt biến sắc mặt, dường như sắp nổi giận nhưng ráng nhịn.
Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Lý Vân Tiêu, gằn từng chữ:
- Các ngươi không phải là người Ma giới!
Hai người biến sắc mặt, Tiểu Hồng cảnh giác lên, ma khí dao động trên người nàng, dường như nói chuyện không hợp sẽ đánh nhau.
Lý Vân Tiêu ngăn Tiểu Hồng lại:
- Đừng xúc động.
Lý Vân Tiêu nhìn Nguyệt, hỏi:
- Sao đại nhân nói vậy?
Nguyệt bật cười:
- Ha ha ha!
Mặt mày Nguyệt giãn ra, cực kỳ xinh đẹp:
- Biểu tình của vị bằng hữu này đã chứng thực lời ta nói.
Lý Vân Tiêu không tỏ ý kiến, lạnh nhạt nói:
- Chứng thực hay không chẳng quan trọng, ta chỉ muốn biết tại sao.95 nói vậy, là vì vết thương trên người Phá Giáp Thiết Tích sao?
Nguyệt gật đầu nói:
- Không sai. Vết thương trên người Phá Giáp Thiết Tích chắc là bị Thái Hư Ngọc Thanh Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi của Thiên Vũ giới giết, loại thần lôi này do giới lực Thiên Vũ giới ngưng tụ, người Ma giới tuyệt đối không thể nắm giữ.
Lý Vân Tiêu gật gù:
- Ra là vậy, xem ra ta đã sơ sẩy, lúc trước không nên đưa Phá Giáp Thiết Tích cho các người. Bây giờ đại nhân muốn sao?
Lý Vân Tiêu nói ung dung nhưng chân thì bước đi thong thả, hắn cùng Tiểu Hồng đứng hai phía bệ đá bao vây Nguyệt vào giữa, chỉ cần hai người vừa ra tay thì Nguyệt chết chắc.
Tiểu Hồng cười khẩy nói:
- Đúng rồi, không nên đưa con thằn lằn to đó cho bọn họ, bây giờ dẫn đến lấy oán trả ơn.
Nguyệt nhíu mày nói:
- Ta nghĩ hai vị hiểu lầm, ta không muốn làm gì các người, chỉ mốn xác nhận.
Lý Vân Tiêu không tin:
- A? Chỉ vì xác nhận?
Lý Vân Tiêu trào phúng:
- Đơn giản vậy sao?
Nguyệt nhíu mày nói:
- Chỉ đơn giản như thế chứ không thì ngươi nghĩ sao?
Tiểu Hồng cười khẩy nói:
- Ha ha ha! Chúng ta còn tưởng ngươi muốn giết gã nên đang suy xét có nên yếu giết ngươi diệt khẩu không.
Mặt Nguyệt hiện nét tức giận, nàng nét mặt sa sầm nói:
- Nơi đây là tổng bộ tộc Nguyệt, các ngươi nghĩ giết ta thì có thể thoát được sao? Hay các ngươi cho rằng mình nhất định giết được ta?
Tiểu Hồng phát ra khí thế gằn giọng nói:
- Có thể thử xem.
Lý Vân Tiêu ngăn Tiểu Hồng lại:
- Đừng xúc động, chúng ta cố gắng đừng gây sự. Nếu Nguyệt đại nhân không có ác ý thì hai bên hãy ở chung hòa thuận, coi như không biết gì hết, không có chuyện gì xảy ra.
Nguyệt keìm chế lửa giận, hít sâu, nói:
- Ta là một trong năm vị thuật luyện sư duy nhất trong ba trăm bộ tộc của Tranh bộ, cũng là thuật luyện sư mạnh nhất. Nếu dám giết ta thì các ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi Tranh bộ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta hiểu điều đó nhưng cũng hy vọng Nguyệt đại nhân hiểu rằng chúng ta tiến vào Ma giới không phải muốn làm chuyện xấu gì. Hy vọng đại nhân lúc nên hồ đồ hãy hồ đồ đi.
Nguyệt lạnh lùng nói:
- Các ngươi tiến vào Ma giới làm cái gì liên quan gì ta? Nói với ta làm chi?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:
- A? Vậy đại nhân truyền triệu hai chúng ta tiến đến chỉ để tán gẫu sao?
Nguyệt lặng im một lúc:
- Dĩ nhiên là không, bởi vì Phá Giáp Thiết Tích rất quan trọng với ta, vì cảm kích hai vị nên ta muốn trợ giúp một tay.
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngạc nhiên lặp lại:
- Trợ chúng ta giúp một tay?
Tiểu Hồng gật mạnh đầu:
- Trợ giúp các ngươi, dù các ngươi muốn làm gì trong Ma giới thì ta đều vui vẻ giúp đỡ.
Lý Vân Tiêu cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Nụ cười kia vô cùng nghiền ngẫm, thậm chí xen lẫn mấy phần châm chọc làm Nguyệt cực kỳ tức giận.
Nguyệt nổi giận hỏi:
- Cười cái gì!?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Từ khi chúng ta vào đại điện thì bên ngoài triệu tập ít nhất hơn hai trăm người, bao gồm các loại ma thú, ma cầm bao vây kín nơi này. Nguyệt đại nhân "Hỗ trợ" thật là hoàn toàn mới lạ.
- Cái gì?!
Tiểu Hồng nghe vậy nổi giận, ánh sáng trắng lóe sáng trong tay nàng, Băng Sát Tâm Diễm biến ra ngưng tụ thành lưỡi dao lửa chỉ vào giữa trán Nguyệt.
Nguyệt kinh hoàng nhìn chăm chú vào lưỡi dao lửa, hét thất thanh:
- Băng Sát Tâm Diễm?! Ngươi... Ngươi là người Thiên Vũ giới thế nhưng luyện hóa Nghê Hồng thạch?!
Tiểu Hồng tức giận quát:
- Bổn tọa không chỉ luyện hóa Nghê Hồng thạch, chút nữa cũng sẽ luyện hóa ngươi!
Nguyệt biến sắc mặt, giật mình nhìn hướng Lý Vân Tiêu:
- Làm sao ngươi biết? Ta đã bày ra hơn ba mươi loại cấm chế trong đại điện này, có thể ngăn chặn hết thảy thần thức thăm dò bên ngoài, làm sao ngươi biết tình huống bên ngoài được?
Nguyệt chợt nghĩ đến điều gì, kinh hoàng hỏi:
- Chẳng lẽ thần thức của ngươi...!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Cho tới nay Nguyệt đại nhân chõ mũi vào hơi nhiều, giờ xem ra chúng ta bàn việc đã đổ vỡ, hai chúng ta nên kiềm kẹp đại nhân rời khỏi hay đánh chết đại nhân rồi rời đi?
Nguyệt hoảng hồn vội nói:
- Khoan, các ngươi thật sự hiểu lầm ta!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Có lẽ chúng ta thật sự hiểu lầm đại nhân, nhưng khẳng định không hiểu lầm những Ma tộc ngoài điện. Bọn họ ai nây đằng đằng sát khí, ước chừng chút nữa sẽ xông vào. Ta nên nhanh chóng đánh Nguyệt đại nhân hấp hối rồi kiềm chặt thì hơn.
Lý Vân Tiêu lắc người, ma khí cường đại ngưng tụ thành uy áp trực tiếp khóa kín không gian bốn phía.
Nguyệt hoàn toàn biến sắc mặt, chỉ cảm thấy thân hình bị một lực lượng siêu mạnh áp chế làm nàng hít thở khó khăn. Lý Vân Tiêu đứng một bên cười lạnh, Băng Sát Tâm Diễm ngưng tụ thành hỏa đao gác trên cổ Nguyệt, sắp đâm rách da thịt.
Nguyệt dốc hết sức mới từ cổ họng rặn ra hai chữ:
- Dừng tay!
Biểu tình Nguyệt kinh hoàng, nàng thật sự cảm nhận uy hiếp chết chóc, hai nhân loại trước mắt thật sự sẽ giết nàng.
Nguyệt khủng hoảng kêu lên, nước mắt sợ hãi sắp trào ra:
- Các ngươi thật sự hiểu lầm ta, ta tuyệt đối không ác ý!
Tiểu Hồng lạnh giọng nói:
- Vân Tiêu Ca ca, giết nàng rồi chúng ta hãy lao ra ngoài. Nếu không được thì giết hết bộ lạc.
Nguyệt hấp tấp nói:
- Đừng, các ngươi nghe ta nói hết đã! Nếu ta có ác ý với các ngươi thì tại sao một mình chờ các ngươi trong đại điện? Những cường giả ngoài điện đúng là ta triệu tập lại đây vì sợ các ngươi đột nhiên nảy ác ý thì ta còn đường cứu.
Lòng Lý Vân Tiêu máy động, thấy hơi có lý. Lý Vân Tiêu kêu Tiểu Hồng thu về hỏa nhẫn, áp chế không gian thả lỏng nhiều.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bây giờ cho ngươi cơ hội, nói rõ ràng đi.
Nguyệt thấy lòng ngực nhẹ hẫng, hít thở dễ dàng hơn.
Nguyệt cảm thấy uất ức, rơi nước mắt nói:
- Vì ta phát hiện Tử Lôi trên người Phá Giáp Thiết Tích nên triệu Tử đến hỏi rõ tình huống lúc đó, nhưng Tử không trông thấy các ngươi tự mình ra tay. Lúc Tử thấy Phá Giáp Thiết Tích thì nó đã chết, ta vì muốn xác định mới triệu các ngươi tiến đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.