Giờ phút này mặt Tiểu Hồng lạn băng, khuôn mặt tái nhợt hơi hây hồng. Tiểu Hồng đã đổi la quần đỏ rực, vải mỏng và sợi tóc bị gió thổi bay, trong cảnh núi tiêu điều đặc biệt chói mắt.
Khuôn mặt Tiểu Hồng vốn đẹp tuyệt trần, giờ với hình dáng này càng yểu điệu thướt tha.
Lý Vân Tiêu hít sâu một hơi, gồng hết can đảm định nói chuyện chợt nghe Tiểu Hồng bảo:
- Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm chuyện vừa rồi với ngươi.
- Cái gì?
Lý Vân Tiêu giật bắn người cứ nghĩ lỗ tai nghe lầm.
Tiểu Hồng ai oán trừng Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.
Lý Vân Tiêu:
- ...
Tiểu Hồng thấy Lý Vân Tiêu sững sờ nhìn mình thì đỏ mặt nạt:
- Nhìn gì mà nhìn!?
Mặt Lý Vân Tiêu nóng ran, cảm thấy không ổn vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn Tiểu Hồng nữa. Hai người cứng ngắc đứng đối diện, không nói một câu, không khí càng lúng túng hơn.
Một lúc lâu sau Tiểu Hồng mở miệng nói trước:
- Vết thương trên người của ngươi thế nào?
Lý Vân Tiêu vội đáp:
- Tất cả đều khỏe, toàn nhờ ơn nàng.
Tiểu Hồng kinh ngạc lặp lại:
- Toàn nhờ ta?
Tiểu Hồng chợt nghĩ đến điều gì, thoáng chốc gò má nóng ran, lỗ tai và cổ đỏ bầm thành tím. Tiểu Hồng mím môi son, trong mắt tràn đầy u oán nhìn Lý Vân Tiêu đăm đăm.
Lý Vân Tiêu hiểu ngay mình nói sai, hắn lúng túng nói:
- Ta sai rồi, ta nói sai, là lỗi của ta.
Mắt Tiểu Hồng hấp háy, mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808723/chuong-3608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.