Chương trước
Chương sau
Mấy canh giờ sau, đám người Lý Vân Tiêu trực tiếp xuất hiện trên không trung thành Hồng Nguyệt.
Nhìn không ra dấu vết thành trì, thổ địa tàn bại, khắp nơi gồ ghề, tịch mịch như tử địa.
Hơn trăm khe sâu xuyên qua lòng đất, cũng không nhìn thấy cuối cùng.
Chỉ có nơi nghỉ ngơi đặt truyền tống trận là khu vực đất bằng.
Lý Vân Tiêu và Vi Thanh đều nhìn chung quanh, vùng đất phồn vinh ngày xưa không còn, ngay cả gạch ngói tàn phiến cũng không lưu lại, có cảm giác yên tĩnh cô độc.
Chung quanh thành trì nơi đây còn bố trí trận pháp đơn giản.
Hơn nữa trong thành trì bố trí rất nhiều địa trận, thỉnh thoảng đánh chết ma vật đi qua khe hở.
Nhớ tới phồn hoa ngày đó, nâng cốc trên Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, lúc này nhớ lại buồn bực bi ai.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ảm đạm, trong nội tâm sinh ra cảm giác đìu hiu không nói ra lời.
- Đa sầu đa cảm cũng không phải là khí chất người đứng đầu nên có.
Vi Thanh vẫn quan sát Lý Vân Tiêu, lúc này bắt đầu mỉa mai.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Lắm miệng cũng không phải là hành vi của người sống lâu.
Vi Thanh phản kích nói:
- Vậy ngươi nhất định sống không quá dài.
Tiểu Hồng nhíu mày, nhìn qua hai người, lạnh như băng nói ra:
- Các ngươi rãnh rỗi như vậy sao? Không đi thì ta đi một mình.
Ba người lúc này hóa thành hào quang bay lên không trung.
Nghe được tin tức liền có người trong nội thành đi ra, sau khi chứng thực thân phận liền đi vào.
Rất nhanh, người phụ trách tọa trấn nơi này xuất hiện.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
- Khả Vi đại nhân...
Trấn thủ ba tòa phù không thành này dĩ nhiên là Trữ Khả Vi, Trữ Khả Vân và Hoa Thường, ba người này đều quản lý một tòa thành.
Trữ Khả Vi cười khổ một tiếng, ôm quyền nói:
- Vân thiếu, Vi Thanh đại nhân.
Sắc mặt Vi Thanh bình thản, không có bất cứ biểu lộ gì, gật đầu nói:
- Đã lâu không gặp, vất vả."
Trữ Khả Vi thở dài nói:
- Nên thế!
Một câu ẩn chứa bao nhiêu bất đắc dĩ, người không trải qua ma kiếp không thể cảm nhận được.
Lý Vân Tiêu nói:
- Sau khi ma kiếp qua đi, ta sẽ trợ giúp đại nhân trùng kiến thành Hồng Nguyệt.
Thân thể Trữ Khả Vi run lên, dường như bị xúc động. Trữ Khả Vân cũng vui mừng, có Lý Vân Tiêu hỗ trợ, trùng kiến thành Hồng Nguyệt không phải moognj tưởng.
Nhưng Trữ Khả Vi chỉ hưng phấn ngắn ngủi, sau đó bình tĩnh nói:
- Không có thành Hồng Nguyệt vĩnh viễn.
Trữ Khả Vân cả kinh nói:
- Phụ thân...
Trữ Khả Vi cắt lời nàng, nhìn qua hoang vu vô tận, nói:
- Người còn sống có chết, vật cũng như thế, môn phái cũng chạy không thoát quy luật này. Nếu đã mất thì nên để nó đi đi.
Lý Vân Tiêu ảm đạm, không biết nói cái gì cho phải.
Hoa Thường nói:
- Ý của các ngươi ta đã biết, cung chủ đại nhân vẫn đang ở trong Giới Thần Bi?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Hồng Nhan đang tu luyện bên trong, dù sao nàng không thể ngăn cản uy áp Ma giới, cho nên ít cho nàng đi ra. Các ngươi trấn thủ ở đây, có phát hiện dị thường hay không?
Hoa Thường lắc đầu nói:
- Trừ thường xuyên có ma tộc cấp thấp bay ra, trên cơ bản không có tình huống khác. Hơn nữa dùng ba tòa phù không thành làm trận nhãn, bố trí đại trận phong bế tất cả ma khí, hãn hữu lắm mới tiết lộ ra ngoài.
Lý Vân Tiêu nói:
- Như thế thuận tiện, mở đại trận đi.
Hoa Thường và ba người lập tức bay trở về thành trì của mình.
Rất nhanh, trên không trung có trận quang di động, không ngừng rút lui khắp bốn phía.
Lý Vân Tiêu ôm quyền từ xa, lớn tiếng nói:
- Cáo từ!
Ba người đồng thời hóa thành hào quang vượt qua cái khe, ma khí cường đại áp thẳng xuống ba người.
Sau không khỏe thời gian ngắn, lập tức bình thường trở lại.
Dù sao đã tu luyện qua ma công, hơn nữa có nghê hồng thạch do giới lực Ma giới ngưng tụ thành thủ hộ, bọn họ nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh.
Nhưng đây còn không phải Ma giới chân chính, chỉ là khu vực bị ma khí xâm lấn mà thôi.
Rốt cục đã đi tới cái khe, khe hở nối Ma giới chính thức, đó là vết nứt dài hơn ngàn trượng.
Lý Vân Tiêu chỉ nhìn một lát rồi thả người bay ra ngoài.
Vi Thanh cùng Tiểu Hồng nhìn nhau, lập tức theo sát phía sau, dù sao đây là lần đầu xâm nhập Ma giới, cho nên có chút khẩn trương.
Lý Vân Tiêu cảm giác có lực lượng vô hình đè ép tới, dường như muốn nghiền nát hắn.
Hắn vận chuyển ma công, không lùi mà tiến tới nghênh đón lực lượng kia, mặc kệ xuyên thấu qua thân thể của mình.
Hắn biết rõ đây cũng là giới lực, nếu như cố vận chuyển ma công chống lại, đối với chính mình sẽ tổn thương càng lớn. Chỉ có điều hòa tần suất giống với giới lực mới có thể hoàn toàn thích ứng.
Vi Thanh và Tiểu Hồng vừa bước ra cũng gặp vấn đề như vậy. Mặc dù có nghê hồng thạch hộ thể, cũng cần thời gian điều hòa.
Đột nhiên trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tinh mang, nhìn chằm chằm vào ma khí trước mặt, hai tay bấm niệm pháp quyết, đánh thẳng vào lỗ đen trước ămtj!
- Xảy ra chuyện gì?!
Vi Thanh và Tiểu Hồng còn chưa kịp phản ứng, chưởng lực kia vỗ vào lỗ đen trước mặt.
Bành!
- Ah!
Tiếng nổ tung vang lên, trong bóng tối có tiếng Ma Quân kêu thảm thiết.
Sau đó có mấy thập phương hung hồn sát lao tới, tất cả đều nhìn chằm chằm vào dám người Lý Vân Tiêu. Chúng vừa phân liệt từ trong người Ma Quân ra ngoài.
Vi Thanh cả kinh nói:
- Có Ma Quân đánh lén?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng, nói:
- Trong lối vào có Ma Quân? Có thể thấy được Ma tộc đặc biệt xem trọng khe hở này, thậm chí phái người tới trấn thủ. Như vậy không chri có một Ma Quân đâu.
Sắc mặt Vi Thanh hai người đại biến, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Chờ chúng ta hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh Ma giới, chỉ cần không có Ma Tôn xuất hiện cũng không cần sợ.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Nói đúng, nhưng phải có thời gian chờ ngươi thích ứng đã.
Ma khí trước mặt chấn động, nương theo đó là rất nhiều uy áp áp tới, các loại quái vật cổ quái xuất hiện, nhanh chóng bao phủ trước mặt.
Những ma vật này hắn đã thấy trong cuộc chiến thành Hồng Nguyệt, giờ phút này không cảm thấy lạ, chỉ hơi ngạc nhiên.
Lý Vân Tiêu lập tức phát hiện điểm này, nói:
- Đây là lực lượng Ma tộc trong cuộc chiến thành Hồng Nguyệt lưu lại, có thể thấy được đám Ma Tôn không buông tha khe hở này, sớm muộn gì cũng sẽ tấn công Thiên Võ Giới.
Vi Thanh cả kinh nói:
- Đây chính là phát hiện lớn, đã nhìn ra hướng đi của chúng, như vậy nơi đây cần phải tăng cường lực phòng thủ.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:
- Nhưng trước đó phải dọn dẹp rác rưởi thôi.
Hắn dứt lời đánh ra một trảo, lôi điện màu tím sinh ra.
Đám ma vật lúc này hoảng sợ không ngừng lui ra phía sau.
Nhưng trong nháy mắt, Lý Vân Tiêu thu hồi lôi quang khắp nơi, trầm giọng nói:
- Có chút phiền phức, tử lôi bị áp chế lợi hại, không chỉ có tiêu hao thần dịch lực gấp mấy lần, thậm chí uy năng còn bị giới lực Ma giới áp chế.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Nếu là Ma giới, tự nhiên phải dùng ma công.
Hắn tay giơ lên, đánh ra một chỉ tiêu diệt rất nhiều ma vật.
Lý Vân Tiêu kinh dị, nói:
- Ngươi lại nắm giữ nhanh như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.