Chương trước
Chương sau
Vi Thanh sững sờ xuống, nói:
- Có phức tạp như vậy sao?
Thánh Ma cười thầm:
- Hơn phân nửa là như vậy, nhưng mà năm tháng đã lâu nên không thể khảo cứu.
Vi Thanh gật gật đầu, liền không hề cùng Thánh Ma trao đổi, mà là đắc sắt địa nhìn lại Lý Vân Tiêu liếc, cười lạnh nói:
- Vân minh chủ, đi nhanh lên đi, không nên ở lại nơi này.
Lý Vân Tiêu như có điều suy nghĩ, phục hồi tinh thần lại, khẽ gật đầu, nói khẽ:
- Đi thôi.
Vi Thanh nhíu mày, hắn nhìn ra Lý Vân Tiêu có tâm tư, nhưng không đoán ra hắn có suy nghĩ gì, lúc này tâm thần bất định. Nhưng nghĩ lại, chỉ cần mình nhảy vào Tạo Hóa Cảnh, chỉ bằng lực lượng bảo bình, trong thiên hạ có thể hoành hành không sợ, cũng không cần lại sợ Lý Vân Tiêu cái gì, trừ phi Lý Vân Tiêu trực tiếp bước vào Giới Vương cảnh.
Tuy nói có được Giới Thần Bi bước vào Giới Vương cảnh có tỷ lệ lớn hơn người khác, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, xác suất tuyệt đối rất thấp.
Ba người lập tức đi lên phía trước.
Nhưng qua một lát dị lực lại xuất hiện, nhưng ba người không sợ hãi. Ngẫu nhiên còn gặp cự thú ẩn nấp, thực lực sa sút trực tiếp bị đánh tan, thực lực mạnh sẽ bị Vi Thanh hấp thu.
Mấy canh giờ sau, bầu trời phía trước không còn mây mfu, chỉ có cực quang mà thôi, dị sắc bay lên vô cùng đẹp mắt.
Lý Vân Tiêu cùng phụ tử Vi Thanh nhìn cảnh tượng này, phát hiện hào quang mờ mịt không thể kiểm tra? Chỉ tần suất chấn động đã làm bọn họ kinh hãi.
- Khu vực chi lực!
Mấy người bọn họ cả kinh, hào quang này chính là dị lực tràn ra ngoài.
- Ba vị dừng lại.
Đám người Lý Vân Tiêu nhìn kỳ cảnh trước mặt, đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên. Lập tức có nam tử xuất hiện trước mặt ba người, mặt trầm như nước, đáy mắt vô cùng phức tạp, ý tứ rất hỗn loạn.
- Công Dương Chính Kỳ!
Nhận ra người trước mặt, sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, không chờ được, chất vấn:
- Tỷ đệ Mộng Vũ bị ngươi bắt đúng không?
Vi Thanh lạnh lùng nhìn qua Công Dương Chính Kỳ, đây là một trong năm chấp sự giống hắn ở Thánh Vực. Hiện tại khí thế của Công Dương Chính Kỳ hoàn toàn khác trước, dường như hoàn toàn dung nhập vào không gian này, không nhìn ra gì khác.
Công Dương Chính Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tỷ đệ bọn họ là ta mang đi, nhưng không phải ‘ bắt ’, nên dùng từ chính xác đi.
Lý Vân Tiêu lúc này thở ra một hơi, thần sắc buông lỏng một ít, chỉ cần tỷ đệ hai người bình an vô sự là được, hỏi:
- Tỷ đệ bọn họ đang ở nơi nào?
Công Dương Chính Kỳ chưa trả lời, sắc mặt Vi Thanh trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Giết người của ta và cướp hai tỷ đệ bọn họ đi, còn có mặt mũi nói không phải ‘ bắt ’? Chẳng lẽ là mời?
Công Dương Chính Kỳ nheo mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Đương nhiên là mời. Bọn họ là hậu bối của Chân Quân đại nhân, là Vi Thanh ngươi bắt người mới đúng.
Sắc mặt Vi Thanh biến hóa, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Công Dương Chính Kỳ, quen thuộc thì quen thuộc, nhưng không nên nói lung tung, ta sẽ tố cáo ngươi phỉ báng. Con mắt nào của ngươi nói ta bắt người?
Hắn biết rõ mờ ám của mình không giấu được, Mộng Linh chân quân hơn phân nửa đã biết rõ.
Nhưng hiện tại hắn là Hư Cực Cảnh, hơn nữa có Vi Vô Nhai, trừ phi Mộng Linh chân quân là Tạo Hóa Cảnh, nếu không cũng không làm gì được phụ tử bọn họ.
Cho nên hắn cũng không sợ hãi, chỉ cần mình không thừa nhận, không ai làm gì được mình.
Công Dương Chính Kỳ lạnh lùng nói:
- Việc này ta sẽ không quản ngươi, đến lúc đó đều có chân quân tìm ngươi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bọn họ ở đâu?
Công Dương Chính Kỳ chỉ vào đám mây trước mặt, nói:
- Đang trong vân hà tiếp nhận truyền thừa.
- Cái gì?
Ba người đều cả kinh, biểu hiện khác nhau.
Vi Thanh mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào đám mây kia, hỏi:
- Truyền thừa Hoàng Tuyền Minh Hỏa?
Lý Vân Tiêu vừa mừng vừa sợ, nếu để tỷ đệ Mộng Vũ đạt được Hoàng Tuyền Minh Hỏa, như vậy không khác gì hắn đạt được, hỏi:
- Tỷ đệ bọn họ thừa nhận được lực lượng này sao? Sẽ không xảy ra vấn đề chứ?
Công Dương Chính Kỳ nhìn ra sắc mặt Vi Thanh không đúng, lập tức sinh lòng đề phòng, nhắc nhở:
- Rốt cuộc là truyền thừa cái gì ta cũng không rõ ràng, nhưng các ngươi tốt nhất nên thành thật một chút.
Thân thể Vi Thanh hơi động, nội tâm cực kỳ xoắn xuýt, nhìn chằm chằm vàm hào quang, hắn đang nghĩ có nên cướp đoạt hay không.
Đột nhiên Thánh Ma trong bình bạc truyền âm, nói:
- Trong hào quang kia có thứ khó lường, nếu ra tay, ngươi có nắm chắc đoạt được không?
Vi Thanh phiền muộn nói:
- Không hề nắm chắc! Phụ tử ra liên thủ, tất nhiên có thể ngăn cản Lý Vân Tiêu và Công Dương Chính Kỳ, huống chi còn có Mộng Linh chân quân thần bí khó lường, cũng không biết hắn có thực lực gì.
Thánh Ma nói:
- Nếu như ta có thể ngăn cản chân quân kia thì sao?
Vi Thanh cả kinh, nói:
- Ngươi có thể ra tay?
Thánh Ma trầm mặc một hồi, nói:
- Tuy thực lực của ta còn chưa khôi phục, ở đây lại có uy áp giới lực, nhưng hiện thân một lát áp chế một tên Hư Cực Thần Cảnh không thành vấn đề.
Vi Thanh nói:
- Chưa chắc Mộng Linh chân quân là Hư Cực Cảnh đâu.
Thánh Ma cười lạnh không thôi, nói:
- Trừ phi là Tạo Hóa đại viên mãn, mặc dù là Tạo Hóa Cảnh bình thường, ta cũng có thể ngăn chặn một hai. Chỉ cần ngươi có biện pháp ngăn chặn Lý Vân Tiêu cùng Công Dương Chính Kỳ, lại dùng Âm Dương Nhị Khí Bình thu Hoàng Tuyền Minh Hỏa là được, nhưng sau đó xoay người bỏ chạy, như vậy cơ duyên lớn lao này chính là của ngươi.
Thánh Ma nói làm cho Vi Thanh tâm động không thôi.
Hắn cũng không có biện pháp kéo dài, trong Âm Dương Nhị Khí Bình có rất nhiều binh khí giết chóc, nếu thả toàn bộ ra ngoài, liền có thể ngăn chặn hai người một hồi.
Nghĩ đến chính mình độc chiếm Hoàng Tuyền Minh Hỏa, đạt được cơ hội trùng kích Giới Vương Cảnh, toàn thân của hắn khô nóng, cảm xúc chấn động.
- Vi Thanh đại nhân, ngươi biết thứ trọng yếu nhất của người là gì không?
Thời điểm Vi Thanh đang giãy dụa, đột nhiên Lý Vân Tiêu nói một câu quấy nhiễu nổi lòng của hắn, toàn thân chấn động, phục hồi tinh thần, phản xạ có điều kiện nói:
- Cái gì?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, dường như nhìn thấu nội tâm của hắn:
- Người trọng yếu nhất là tự hiểu lấy mình, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, phải phân chia rõ ràng, nếu không phiền toái lớn lắm.
Vi Thanh biến sắc, lập tức cảnh giác. Hắn biết rõ cảm xúc và tâm tư của mình bị Lý Vân Tiêu bắt được.
Vi Vô Nhai cùng Công Dương Chính Kỳ nghe ra ý trong lời nói, thân thể chấn động, bắt đầu đề phòng.
Hào khí chung quanh trở nên khẩn trương và nặng nề, bốn người đều giương cung bạt kiếm.
- Hừ!
Vi Thanh cười lạnh và nói:
- Ngươi có ý gì mà nói ta không tự hiểu lấy mình?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Có hay không ta không biết, chỉ có chính ngươi biết là được, đương nhiên ta hy vọng ngươi nên biết.
Vi Thanh trầm mặc một hồi, đột nhiên nói:
- Nếu như ta không biết thì sao?
Hào khí chung quanh đông cứng, hào khí áp súc tới mức tùy thời nổ tung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.