Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu chấp ảo não, không có cách nào đáp ứng các nàng.
Tiểu Hồng lạnh lùng nói:
- Ta thì sao? Ta cũng người mang ma nguyên của Đế, là một mục tiêu của Viện, cũng sẽ đi cùng ngươi.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Ngươi đi làm gì? Chính bởi vì ngươi cũng mang ma nguyên của Đế, cho nên càng phải lưu lại. Nếu ta thực bất hạnh vẫn lạc trong Ma giới, như vậy có người hấp dẫn Viện. Đến lúc đó ngươi lại phối hợp với chân long mới đánh chết nàng.
Tiểu Hồng lạnh lùng nói:
- Ta vốn là thải hồng thạch biến thành, xem như người Ma giới. Trở lại Ma giới ta sẽ có tăng lên thật lớn, dừng lại ở Thiên Võ Giới, muốn tiến thêm một bước không biết mất tới năm nào tháng nào.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chuyện đó đúng vậy, nhưng hy vọng ngươi suy tính vì đại cục.
- Đại cục? Ha ha.
Tiểu Hồng nhẹ nhàng vuốt tóc mai, cười nói:
- Ta cũng không phải minh chủ Thiên Võ Minh, cũng không phải phu nhân minh chủ Thiên Võ Minh, chỉ là tiểu nữ tử mà thôi, đại cục chó má gì đó liên quan gì tới ta.
Người bốn phía sững sờ, ánh mắt cổ quái.
Tiểu Hồng cũng biết nói lỡ, đôi má đỏ lên, giận dữ nói:
- Tóm lại ngươi không cho ta đi theo, ta sẽ tự đi.
Lý Vân Tiêu bị mọi người nhìn chằm chằm liền xấu hổ, tức giận nói:
- Tùy ngươi!
Bắc Quyến Nam nói:
- Đã quyết định, cứ quả quyết một ít, hiện tại đi thôi. Miễn ma nữ kia xuất hiện thì không đi được.
Lúc này có giọng nói vang lên:
- Hiện tại còn muốn rời đi, không thể không bội phục chỉ số thông minh của các ngươi, các ngươi phán đoán thật hay.
Thân ảnh Viện xuất hiện, trường bào không nhiễm hạt bụi, giống như công kích không làm gì được nàng.
- Ngươi...
Sắc mặt mọi người biến hóa, lập tức lui ra sau, lạnh cả người.
Viện nói:
- Kỳ thật ta rất muốn nhìn ngươi sau khi chạy tới Ma giới, lại bị ta đuổi giết tuyệt vọng sẽ là bộ dạng gì, nhưng ngẫm lại cũng quá nhàm chán. Hơn nữa ở đây có thân bằng hảo hữu của ngươi, giết bọn chúng trước mặt ngươi mới có ý nghĩa.
Nàng giơ tay lên đánh thẳng vào Phi Nghê.
- Coi chừng!
Lý Vân Tiêu quát một tiếng, lực lượng trong người bạo phát ngăn cản một kích này.
Phi Nghê sợ hãi, hai tay hợp lại, hỏa tuyến bảo vệ bản thân mình.
Đám người Khúc Hồng Nhan cùng Hạo Phong gần nàng cũng ra tay.
Ầm ầm!
Lúc này hắc quang nổ tung, tất cả mọi người bị chấn động lui ra sau liên tiếp.
Viện cười nhạo nói:
- Đây chính là chiến lực mạnh nhất Thiên Võ Giới sao, thế giới này không thể cứu rồi. Ta sẽ đánh chết các ngươi, sau đó lại hủy thế giới này tế điện Trọc Khôn!
Lý Vân Tiêu mắng:
- Trọc Khôn là bị ngươi ăn tươi, lại cầm chúng ta hả giận, có bản lĩnh thì nhổ Trọc Khôn ra! Nhìn ngươi còn có thể kiêu ngạo như vậy sao?
- Ngươi...
Viện tức giận muốn thổ huyết, thân thể mềm mại run rẩy, sát khí ngập trời hóa thành thực chất.
Nàng không dám ra tay, bởi vì nội tâm nàng sợ hãi, sợ hãi đánh Lý Vân Tiêu tan thành mây khói, vậy quá tiện nghi hắn.
Lý Vân Tiêu dường như nhìn ra tâm tư của nàng, khóe miệng cười lạnh, cố ý ngóc đầu miệt thị nàng.
- Ta giết ngươi!
Rốt cuộc Viện nhịn không được, lửa giận khôn cùng bạo phát ra, đánh ra một chưởng.
Nàng còn cực lực khống chế cảm xúc của mình, lý trí nói cho nàng biết phải áp chế, ngàn vạn đứng có chụp chết Lý Vân Tiêu.
Cho nên bàn tay nàng run rẩy.
Đám người Bắc Quyến Nam kinh hãi, tất cả mọi người bảo hộ trước mặt Lý Vân Tiêu, kết thành bức tường người, đều dốc sức liều mạng vận chuyển lực lượng tạo thành kết giới.
Lý Vân Tiêu kinh hãi, trong nội tâm kháng cự, nói:
- Mọi người...
Bắc Quyến Nam trầm giọng quát:
- Đi mau! Chúng ta tận khả năng giúp ngươi kéo dài, chỉ cần ngươi rời đi, liền có thể dựa theo kế hoạch trước đó tru sát ma nữ này!
Lý Vân Tiêu cũng không phải phải người hành động theo cảm tính, hắn rất lý trí, nhưng mà hắn vô cùng khó khăn, nói:
- Mặc dù nội tâm ta mạnh hơn nữa, mặc dù ta lý trí cỡ nào, cũng không có khả năng vứt bỏ bằng hữu bỏ chạy, Lý Vân Tiêu ta sẽ không còn là Lý Vân Tiêu.
Hắn đưa tay vào đan điền, vận dụng thần dịch lực, muốn động dùng Thùy Chủ Trầm Phù. Vừa chạm vào kiếm khí kia, liền cảm thấy kinh mạch toàn thân đau đớn, di chứng lúc trước còn chưa khôi phục.
Viện duỗi tay ra, trực tiếp đánh qua một hướng, không phải đánh vào đám người Lý Vân Tiêu.
Ma chưởng cực lớn đánh thẳng vào bầu trời.
Ầm ầm!
Cách đó mấy ngàn trượng, ma chưởng đánh vỡ không gian.
Tất cả mọi người sững sờ, lập tức nhìn qua hướng đó.
Viện lạnh lùng nói:
- Nhìn lén lâu như vậy, cũng nên đi ra chịu chết đi!
- Khục, khục khục! Quả nhiên là thánh ma lực! Ma giới xuất hiện Thánh Ma rồi sao?
Một tiếng nói già nua vang lên.
Viện hừ lạnh nói:
- Lão bất tử, ngươi là người phương nào?
Ma khí tan hết, lúc này một lão giả lưng còng chống quải trượng, râu bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, lão giả này khí độ phi phàm nhưng không ai nhận ra.
Nam Khâu Vũ cả kinh nói:
- Đại nhân... Ngài là... Hiên Viên...
Lão giả râu trắng híp mắt, nói:
- Ngươi chính là chủ nhân hiện tại của Thiên Tiệm Nhai —— Nam Khâu Vũ sao? Lão phu Hiên Viên Diệu.
Nam Khâu Vũ đại hỉ, kích động khó ức chế, ôm quyền nói:
- Vãn bối vô năng, không thể bảo trụ thiên cung, càng làm Hiên Viên đại nhân xuất quan trước thời gian, tội đáng chết vạn lần!
Lúc trước hắn không muốn nhúng tay vào chuyện của Lý Vân Tiêu, chính là sợ ánh mắt Thiên Võ Minh hoặc là vạn linh chi địa tập trung vào Thiên Tiệm Nhai, sẽ ảnh hưởng Hiên Viên Diệu bế quan.
- Hiên Viên Diệu...
Bắc Quyến Nam thì thào, đột nhiên sắc mặt đại biến, dường như nghĩ đến cái gì, lúc này ánh mắt kinh hãi như lồi ra.
Lý Vân Tiêu thấy thế trong nội tâm kỳ quái, thấp giọng nói:
- Quyến Nam đại nhân, lão nhân này là ai?
Sắc mặt Bắc Quyến Nam hơi đổi, lắc đầu nói:
- Không biết.
Lý Vân Tiêu: "..."
Lý Vân Tiêu im lặng nói:
- Vậy ngươi còn làm ra bộ dáng như thấy quỷ làm gì?
Bắc Quyến Nam nói:
- Ta mặc dù không biết hắn là người phương nào, nhưng họ Hiên Viên cực ít, mười vạn năm qua trừ lão nhân này ra, ta cũng chỉ biết có một người mà thôi.
Nội tâm Lý Vân Tiêu biết đó là đại nhân vật, cả kinh nói:
- Người phương nào?
Bắc Quyến Nam từng chữ nói:
- Năm đó giới Vương đại nhân là họ kép Hiên Viên!
Người chung quanh chấn động, rốt cục hiểu vì sao Bắc Quyến Nam hoảng sợ.
Hiên Viên Diệu cười nói:
- Tất cả đều là an bài xong, có tội gì? Chỉ là lão phu nằm mơ cũng không nghĩ tới, vừa đi ra lại gặp Thánh Ma, giờ phút này tâm tình thật không tốt.
Mọi người: "..."
Nam Khâu Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Nữ ma này cách đây không lâu đã thôn phệ khu vực chi chủ Trọc Khôn, lúc này mới bước vào Thánh Ma, hơn nữa nàng nắm giữ một trong lục đạo ma binh A Hàm Trảm Cốt Đao.
- Khu vực chi chủ Trọc Khôn? A Hàm Trảm Cốt Đao?
Hai tin tức truyền vào tai Hiên Viên Diệu, toàn thân chấn động, ánh mắt bắn ra hào quang, nói:
- Không thể ngờ Trọc Khôn chưa chết, Thánh Ma lại đi theo con đường Ma Chủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.