Chương trước
Chương sau
Ầm ầm!
Quyền kình đánh thẳng vào Pháp Thụ Kim Luân, lập tức bị bánh răng nghiền áp, quyền cốt vỡ vụn, máu tươi bắn ra tung tóe.
Lam Nham Chủ đau đớn không nhỏ, thả người rút lui.
Ba người còn lại kinh hãi, lập tức vây công.
Đao thế của Hạo Phong kêu vang, đao giới chi lực nghiền nát, hóa thành màn hào quang bao phủ người Viện.
Nhưng Viện chỉ lật tay, đao giới lập tức tan rã, Hạo Phong cảm thấy khí huyết chấn động, bị chưởng lực đập vào người, phun máu tươi bay ngược ra phía sau.
Đám người đang xem cuộc chiến ở xa xa hoảng sợ, tứ chi lạnh như băng.
Cường giả Tạo Hóa Cảnh không ngăn cản được một kích, còn đánh thế nào đây?
Nam Khâu Vũ cũng triệt để há hốc mồm, kinh ngạc nói:
- Làm sao có thể mạnh như vậy...
Hiện tại tâm tình của hắn rất hỏng bét, cũng không biết có phải hối hận vì xen vào việc của người khác hay không.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mọi người nhanh công kích kết giới này! Nàng dùng kết giới này làm tấm chắn, làm cho giới lực không thể nhận ra nàng. Nếu không một tên Thánh Ma giết người trong Thiên Võ Giới, giới lực tuyệt đối sẽ giáng tử lôi đánh chết nàng.
Lời này làm mọi người giật mình, vì vậy đám người Trác Thanh Phàm và người Thiên Tiệm Nhai công kích kết giới.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Hơn mười đạo công kích phóng lên trời, Phi Nghê cùng Khúc Hồng Nhan chưa khôi phục thương thế, nhưng mà gia nhập vào đội ngũ công kích.
Sắc mặt Viện biến hóa, trong mắt bắn ra hàn ý, nói:
- Vốn muốn đợi tí nữa lột da các ngươi, đã vội vã muốn chết, vậy cũng đừng trách ta!
Thân thể nàng lóe lên, chỉ lưu lại tàn ảnh, lập tức biến mất tại chỗ.
Tất cả mọi người sợ hãi, không ai nhìn ra hành tung của nàng.
Lý Vân Tiêu càng hét lớn:
- Ta suy đoán quả nhiên là đúng, kết giới ma quang không chỉ vây khốn chúng ta, cũng là vì tránh bị giới lực truy tìm.
- Thì thế nào? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng có thể đánh vỡ kết giới của bổn tọa sao?
Tiếng nói lạnh như băng của Viện vang lên trong đầu mọi người, đám người Nam Khâu Vũ hoảng sợ, nhanh chóng tản ra bốn phía.
Nhưng trốn nơi nào cũng bị hắc quang của Viện bao phủ, thân hình bị giữ chặt, đau đớn muốn sụp đổ.
Đột nhiên có kim quang lăng lệ xuất hiện, hai tay Lý Mang Sơn kết ấn, lập tức dùng toàn lực đánh thẳng vào đầu Viện.
- Chạy mau!
Ầm ầm!
Một đám kim quang đánh tan lực hút của hắc quang, đều rơi vào người của VIện, nhưng không cách nào xuyên thấu qua ma quang hộ thể của nàng.
- Ngươi rất đáng ghét.
Viện ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
- Vậy lấy ngươi khai đao đi.
Năm ngón tay lăng không một trảo, kim quang dừng lại, chưởng lực của Viện không ngừng áp súc, đánh thẳng vào người Lý Mang Sơn.
- Cái gì?
Trong lòng Lý Mang Sơn hoảng hốt, tuyệt kỹ của hắn bị Viện khống chế, giống như ngàn vạn đao quang chém thẳng lên người. Làn da nứt nẻ, rất nhiều máu tươi bắn ra ngoài.
Toàn thân Lý Mang Sơn là máu, nhưng sắc mặt trắng bệch, kinh mạch trong người vỡ nát.
Hắn cắn răng hét lớn một tiếng. Đột nhiên kim quang lập lòe bất định, lại hóa thành một đầu ngũ trảo kim long, nhanh chóng đánh tới.
- Ân? Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Viện hừ lạnh một tiếng, tay trái bóp vào hư không, lập tức lực lượng thật lớn bùng nổ, có tiếng kim loại vang lên.
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, hắn quát lớn:
- Chạy mau!
Trong mắt của hắn đầy kinh hãi, trong tay Viện chính là A Hàm Trảm Cốt Đao.
Lục đạo ma binh trong tay Thánh Ma và trong tay Ma Tôn là hai khái niệm khác nhau!
Lý Mang Sơn cũng khẩn trương, nhưng hắn đã bị Viện ngăn chặn, hoàn toàn không thể bỏ chạy.
- Tại sao lại mạnh như thế?
Tâm thần mọi người bất định, bọn họ đã đủ xem trọng Thánh Ma, nhưng thực lực lại mạnh tới mức làm bọn họ bất lực.
Viện cười tàn nhẫn, A Hàm Đao chém thẳng về phía trước.
Thân đao hóa thành bóng tối, cả thế giới biến thành tối tăm. Động tác của mọi người chậm chạp, thời gian như ngừng lại.
Đồng tử Lý Mang Sơn mở to, kim quang bắn ra rất mạnh.
Bóng ma tử vong bao phủ đáy lòng, lan tràn khắp toàn thân, đầu óc thanh tỉnh nhưng toàn thân vô lực.
- Phải chết sao?
Nhìn thấy hắc đao rơi xuống, tâm thần hắn yên tĩnh, trong nháy mắt hắn cảm giác được gì đó, nói thầm:
- Thì ra tử vong là cảm giác này!
Tới trình độ của hắn, một đường tới giết chóc vô số, nhưng cho dù giết địch nhiều thế nào, cả đời cũng chỉ chết một lần.
- Lý Mang Sơn ta tung hoành cả đời, hôm nay lại chết trong tay nữ ma.
Nội tâm của hắn tức giận, âm thầm nói:
- Như vậy quá ức uất, sẽ bị người ta chê cười.
Gương mặt những người chung quanh hiện ra trong đầu, tất cả đều khiếp sợ và bi thương.
Lam Nham Chủ, Hạo Phong, Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan, Bắc Quyến Nam... Cũng có không ít cường giả Huyền Ly đảo.
- Khá tốt, không có người giễu cợt.
Lý Mang Sơn thở ra một hơi, ánh mắt từ từ lạnh như băng, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào Viện, nhìn thấy nụ cười khinh thường của nàng, hắn quát:
- Cười con em ngươi! Lão tử cho dù chết cũng phải làm người trả giá thật nhiều.
Hắn nghĩ lại, người sống cả đời sẽ có lúc chết. Có thể đánh một trận với Thánh Ma, hơn nữa hi sinh oanh oanh liệt liệt, xem như chuyến này đi không phí công, không uổng phí tu hành trong Huyền Ly đảo vài vạn năm.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, trên mặt xuất hiện hào quang thần thánh, tất cả sợ hãi và vô lực bị chiến ý thay thế. Khí tức trên người không ngừng tăng lên, sở học cả đời xuất hiện trong đầu, tất cả tiềm năng ngưng tụ lại.
- Thần quang, phổ chiếu đại địa!
Sắc mặt Lý Mang Sơn trang trọng, tất cả lực lượng hội tụ vào bàn tay, ngưng tụ thành ấn phù màu vàng, đập thẳng về phía trước.
Dưới A Hàm Trảm Cốt Đao, một đám thần quang uy nghiêm, thần thánh xuất hiện!
Ầm ầm!
Hào quang lại kháng một kích của A Hàm Trảm Cốt Đao, một cột sáng phóng thẳng lên trời, đồng thời khuếch tán ra bốn phía.
Thân ảnh Lý Mang Sơn trở nên phiêu hốt, dần dần nhạt dần, sau đó biến mất không còn.
- Lý Mang Sơn!
Lam Nham Chủ bi phẫn hét lớn một tiếng, thân thể của hắn chập chờn bất định, cảm xúc chấn động rất mạnh.
Những người Huyền Ly đảo còn lại khó nén bi phẫn, nội tâm đau khổ.
Lực lượng này giải phóng thần quang, không chỉ có ngăn cản A Hàm Đao, hơn nữa còn xua tan hắc ám, phá hủy kết giới.
Viện ngẩng đầu lên, sau khi kết giới giải tán, bầu trời sáng sủa xuất hiện mây đen rậm rạp, lôi điện xuất hiện.
Trong tầng mây có ánh sáng tím lập lòe, đang ngưng tụ thiên lôi.
- Quả nhiên! Kinh động giới lực!
Lý Vân Tiêu cố nén bi phẫn trong lòng, lớn tiếng nói:
- Mọi người nhanh tản ra!
Tiếng la của hắn làm mọi người bừng tỉnh, kết giới ma quang đã không còn, bọn họ lập tức bỏ chạy ra bốn phía.
sắc mặt Viện phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Muốn đi?
Thân thể nàng chấn động, đang muốn ra tay, vô số kim quang xuất hiện nện vào người của nàng.
Những kim quang này không ngừng lan tỏa ra chung quanh, đúng là pháp tắc chi liên, trói Viện như bánh chưng.
Không chỉ giới lực ngưng thực trói toàn thân của nàng, hơn nữa trên thân thể còn có vô số phù văn màu vàng lưu chuyển theo giới lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.