Chương trước
Chương sau
Sí nén đau đớn trong lòng, sắc mặt âm trầm chảy ra nước, nhìn chằm chằm vào Phi Nghê, cắn răng nói:
- Thiên phượng, ngươi cũng nên chết đi!
Mang tức giận khủng khiếp, nói:
- Đâu chỉ hai người bọn họ, còn có Lý Vân Tiêu cũng nên chết đi! Giờ này khắc này, lại muốn đoạt thân thể của tam ca.
Nhìn ba người tức giận, Lý Vân Tiêu lại cười ha hả, nói:
- Ba vị bớt giận, Tù đã không còn tồn tại. Hiện tại trong thân thể chỉ là một trong ngàn vạn tia ý thức mà thôi, muốn khôi phục nguyên trạng là không thể nào. Thân thể cấp bậc pháp thân như thế, ai mà không muốn chứ? Hơn nữa...
Ánh mắt của hắn lạnh giá, lạnh lùng nói:
- Ta không giết Tù, hắn liền muốn giết ta! Chẳng lẽ ta khoanh tay chịu chết, chờ chết sao? Mặc kệ ai muốn giết ta, ta sẽ giết hắn! Sở dĩ còn lưu lại pháp thân của Tù, cũng chỉ vì nó có giá trị mà thôi.
Nội tâm Sí tức giận, nhưng ánh mắt biến thành âm hàn, nói:
- Dám nói đánh chủ ý lên pháp thân tam ca, điểm ấy là đúng. Nhưng khó tránh khỏi tử tội của các ngươi.
Lý Vân Tiêu không quan tâm bọn họ uy hiếp, lạnh nhạt nói:
- Ba người các ngươi không thể giết chúng ta, các ngươi cũng không thể giết Dận Vũ. Nói thật, ta và Dận Vũ ngược lại không có thâm cừu đại hận gì, liên hợp Dận Vũ giết ba người các ngươi là lựa chọn không tệ đấy.
- Ngươi dám!
Ba người nghe vậy thì nội tâm giật mình, thân thể ngưng trọng, khiếp sợ và tức giận bao phủ nội tâm, nắm đấm xiết chặc, gương mặt run run.
Nhưng ba người cũng không phải người ngu, ý nghĩ tỉnh táo lại, lập tức hiểu ý trong lời của Lý Vân Tiêu.
Sí thu hồi khí thế của mình, ánh mắt không thể trầm tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chúng ta buông tha ngươi?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cũng không gọi buông tha nha? Nếu nhất định phải nói như thế, cũng có thể gọi là buông tha. Buông tha chúng ta, kỳ thật cũng chính là buông tha chính các ngươi. Bởi vì nói cho cùng, nếu quyết sinh tử, còn không biết là ai buông tha ai đâu?
Sí cảnh giác nói:
- Từ câu chuyện lúc trước, các ngươi và Dận Vũ cũng có thù sâu, không thể liên thủ với nhau.
- Chê cười!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ta và Dận Vũ có thù oán, cũng chỉ là thù hận chém giết nhau vài lần mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao. Mà mục đích của các ngươi là mạng của chúng ta. So sánh với nhau, nặng nhẹ không phân hay sao? Với mưu trí của Dận Vũ, liên hợp ai giết ai, chuyện đơn giản như thế không rõ hay sao?
Nội tâm ba người vô cùng rõ ràng, bọn họ là con của chân long, là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy thời đại thượng cổ, chỉ năm ba câu mà bị nhân loại kiềm chế, nội tâm không phục và không cam lòng.
Ánh mắt Sí chuyển động, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi có ý liên hợp với chúng ta giết Dận Vũ?
Lý Vân Tiêu mở hai tay ra, nói:
- Các ngươi xem đó như lựa chọn đi!
Sí nói:
- Thân thể tam ca của ta ở đâu?
- Không biết.
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu nói:
- Căn cứ chúng ta suy tính, có lẽ ở trong vạn linh chia địa, nhưng hiện tại còn chưa phát hiện.
Ba huynh đệ bọn họ biến sắc, thần sắc vô cùng khiếp sợ, Mang hoảng sợ nói:
- Tam ca đang ở trong vạn linh chi địa? Không có khả năng, vì sao chúng ta không thể cảm ứng?
Sí và Kính hoàn toàn hoảng sợ, nói:
- Chẳng lẽ là...
Mang cũng cả kinh, nói:
- Giới khanh?
Vừa nói ra hai chữ này, ba người mặt xám như tro, sắc mặt vô cùng đặc sắc.
Lý Vân Tiêu vội hỏi:
- Giới khanh là cái gì?
Thấy ba người đều im lặng không nói, lúc này vô cùng tức giận, đề cao âm thanh, nói:
- Đi theo Tù là một bằng hữu của ta, xin hỏi giới khanh là cái gì? Nó nằm ở đâu?
Sí lạnh lùng nhìn hắn, mỉa mai nói:
- Nếu bằng hữu của ngươi thật sự tiến vào giới khanh, vậy ngươi có thể trở về lập linh bài cho hắn đi.
Kính nói:
- Chỗ đó cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng không dám đi vào!
Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, nói:
- Đó là nơi nào?
Đột nhiên có tiếng nói lạ lẫm vang lên, dường như đang nói với bọn họ, tiếng nói vang lên bên tai mọi người.
- Giới khanh sao? Chậc chậc, rất lâu không có nghe qua từ này, không thể ngờ trong vạn linh chi địa thậm chí tồn tại giới khanh. Như vậy năm đó vạn linh vẫn lạc cũng có quan hệ tới chuyện này nha?
Khi tiếng nói vang lên, một bóng dáng xuất hiện cách đó mấy trượng, hóa ra một đạo thân ảnh.
Đám người Lý Vân Tiêu lúc này hoảng hốt, cả kinh lui ra sau mấy bước.
Thần thức của bọn họ rất mạnh, tuy vừa rồi chủ quan, nhưng cũng không tới mức có cường giả tới gần mà không phát giác ra.
- Ngươi là người phương nào?
Sứ tức giận quát một tiếng, hai đấm sinh ra hỏa diễm, sát khí đằng đằng.
Kính và Mang cảnh giác, vận chuyển Long khí, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Mí mắt Lý Vân Tiêu nhảy lên, hoảng sợ nói:
- Ma tộc?
Người này chính là Trọc Khôn, từng xuất hiện trong Thiên Đãng sơn mạch bên một lần, nhưng mà đám người Lý Vân Tiêu lúc đó vội vàng tru ma, cho nên ấn tượng không sâu, nhưng ngay lập tức đã nhận ra.
Trọc Khôn cười nhạt một tiếng, nói:
- Nói ta Ma tộc cũng tốt, Yêu tộc cũng được, Nhân tộc cũng không sai. Những chuyện này không trọng yếu.
Đồng tử Bắc Quyến Nam co rút lại, ánh mắt hồ nghi, dường như cảm thấy Trọc Khôn rất quen thuộc, lại hoàn toàn nói không ra.
Sí lạnh lùng nói:
- Người của Ma tộc làm sao có thể xuất hiện ở đây mà không có việc gì?
Lý Vân Tiêu cũng mới phát hiện, bộ dáng Trọc Khôn quá mức nhẹ nhàng rồi, dường như hoàn toàn không bị giới lực áp chế.
Trọc Khôn cười nói:
- Ta là người phương nào không cần nói, không có quan hệ với các vị. Ta chỉ rất hiếu kỳ, năm đó trong chân long long vực xảy ra chuyện gì, vạn linh vẫn lạc có quan hệ với giới khanh hay không?
Đám người Sí nhíu mày, lạnh lùng nhìn qua Trọc Khôn, cũng không trả lời. Mang cười nhạo, nói:
- Ngươi tính toán là cái gì, hỏi là chúng ta phải trả lời sao?
- Ah? Xem ra các vị không thành thật rồi, ha ha...
Trọc Khôn cười rộ lên, bộ dáng vô hại, nhưng ánh mắt của hắn lại tỏa sáng.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu sinh ra cảm giác bất an, loại bất an này tới từ Trọc Khôn, nhưng mà hắn không nói được là cái gì.
Mà ánh mắt Trọc Khôn đánh giá hắn và Tiểu Hồng, thậm chí còn gật đầu cười hảo hữu.
Đột nhiên Tiểu Hồng kinh hãi quát to một tiếng, thất thanh nói:
- Ma nguyên! Trên người hắn có ma nguyên của Đế! Ta hiểu rồi, Đế Già là bị hắn giết.
Lời này vừa ra, trừ ba huynh đệ long tử ra, đám người Lý Vân Tiêu chấn động tâm thần. Khí tức cường đại phóng thẳng lên trời.
Hai ngón tay Lý Vân Tiêu khép lại, tử lôi quấn quanh người hắn.
Tiểu Hồng bấm niệm pháp quyết, tất cả niết một đóa hoa sen, vạn phần đề phòng nhìn chằm chằm vào Trọc Khôn, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi.
Trước khi Đế Già vẫn lạc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới là mình sẽ chết. Dù sao chỉ cần ma nguyên bất diệt, trên lý luận có thể tồn tại vĩnh viễn, nhưng Đế Già chết đã lưu lại đả kích rất lớn với nàng. Cảnh giới với Trọc Khôn còn hơn tất cả mọi người.
Bắc Quyến Nam và Khúc Hồng Nhancũng phòng bị, hào khí vô cùng khẩn trương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.