Chương trước
Chương sau
Dù sao nợ nhiều không lo, nàng đã cược cả đời vào cũng không quan tâm cược lớn hơn nữa, cho dù là chết cũng là chết phấn thân toái cốt, đối phương muốn đánh roi cũng không được.
Nếu như thắng...
Nghĩ đến rất nhiều tiền đặt cược, hai mắt Cố Thanh Thanh tỏa sáng, thậm chí kích động run rẩy.
Đám người Linh Mục Địch lạnh lùng nhìn qua nàng.
Khúc Hồng Nhan cười lạnh nói:
- Xem ra Cố Thanh Thanh đại nhân đã có ý định lấy cái chết tạ tội, như thế cũng tốt, miễn làm hại uy danh của Thần Tiêu Cung.
- Ai chết còn không biết đấy! Ta thấy tỷ lệ thắng của Lý Vân Tiêu gần như bằng không.
Cố Thanh Thanh trả lời một cách mỉa mai, hận không thể hiện tại bay đi, trực tiếp tìm được Lý Vân Tiêu sau đó đánh hắn trọng thương, như vậy chính mình thắng chắc rồi.
Ầm ầm ——
Đột nhiên trên bầu trời có tiếng nổ như sấm sét vang lên.
Tầng mây hai bên đường nứt ra, một tia sáng từ trên trời giáng xuống.
- Lý Vân Tiêu đến!
Không biết ai kêu lên đầu tiên, tâm thần tất cả mọi người chấn động, vội vàng nhìn theo, người trên Đại Hắc Nữu đều nhìn qua hào quang này.
Linh Mục Địch nói:
- Linh nhi, đã chuẩn bị đài tỷ thí xong chưa?
Đinh Linh Nhi trả lời:
- Thiên Chiếu Tử đại nhân, lần tỷ thí này kinh thiên động địa, đài tỷ thí bình thường không thể làm được gì, bọn họ dùng thiên địa làm lò luyện, không bị không gian hạn chế.
Linh Mục Địch gật đầu nói:
- Như thế rất tốt, là ta nghĩ nhiều.
Đinh Linh Nhi nhìn lên không trung, lúc này lẩm bẩm:
- Đã cược cả đời, ta còn có gì phải sợ.
Lúc này thân ảnh Lý Vân Tiêu đứng trên không trung.
Cố Thanh Thanh cười lạnh nói:
- Mỗi lần xuất hiện đều phải làm kinh thiên động địa, hào quang tỏa sáng, dường như sợ người ta không biết hắn đi ra vậy.
Đôi mắt Thủy Tiên tỏa sáng, nhìn Lý Vân Tiêu không chớp mắt, khẽ nói:
- Ngươi biết cái gì, như vậy mới đẹp trai.
- Đẹp trai? Ánh sáng sau lưng là đẹp trai sao?
Cố Thanh Thanh khinh thường hừ lạnh nói:
- Chỉ có những người không có tự tin vào mình mới dùng loại phương pháp khoa trương này biểu hiện chính mình.
Lam Nham Chủ cũng không coi được hành động của Lý Vân Tiêu, cau mày nói:
- Lần xuất hiện này chỉ sợ phí không ít thần dịch lực nha? Thi đấu trước mắt, tuy làm thế có phong cách, nhưng thật sự không khôn ngoan, chẳng lẽ hắn đã tính trước?
- Chống lại Ngả tiên sinh, ai dám nói mình đã tính trước?
Mạch cười lạnh nói:
- Đại khái hắn biết rõ bản thân mình thua chắc rồi, vò đã mẻ lại sứt, đùa nghịch uy phong, tránh thu quá khó nhìn.
Hắn cũng giống như Cố Thanh Thanh, đều được Ngả trợ giúp, cho nên rất biết ơn, hơn nữa bản thân Mạch là Yêu tộc, càng có hảo cảm rất lớn với Ngả.
Giờ phút này, võ giả chung quanh Đại Hắc Nữu không dưới mấy vạn người, phân bố khắp bầu trời, cộng đồng chứng kiến trận đấu lịch sử này.
Năm đó trận chiến của hai người trên Hóa Thần Hải không có bao nhiêu người quan sát, nhưng thế nhân truyền miệng đã sớm lưu truyền khắp hậu thế.
Lúc này Lý Vân Tiêu dùng phương pháp cắt đôi bầu trời đi xuống, lập tức hét to lên:
- Lý Vân Tiêu!
- Cổ Phi Dương!
- Vân minh chủ!
Tiếng hô của võ giả vang vọng bầu trời, tiếng hô càng ngày càng cao, càng ngày càng chấn động tinh thần.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, hắn mặc bộ áo trắng đáp xuống một tháp trận, đứng chắp tay, nhắm mắt điều tức, lẳng lặng chờ Ngả tới.
Tiếng hô càng ngày càng tăng cao, khí lãng và nguyên lực chấn động thiên địa, thổ tóc dài của Lý Vân Tiêu phất phơ.
Mặc dù thiên địa "Động ", tâm tình Lý Vân Tiêu rất bình tĩnh.
Đột nhiên Cố Thanh Thanh quát to một tiếng, nói:
- Hô cái gì mà hô, đừng quên các ngươi đặt ai thắng!
"..."
Tiếng nói này cực kỳ có lực xuyên thấu, giống như chậu nước lạnh đổ lên đầu mọi người
Lập tức chung quanh Đại Hắc Nữu tẻ ngắt, tất cả mọi người ngậm miệng lại, sau đó bắt đầu trở nên ầm ĩ, thậm chí còn có tiếng cãi lộn.
Cố Thanh Thanh đắc ý cười nói:
- Ha ha, xem ra mọi người cũng không ngốc nha, vẫn biết rõ lập trường của mình.
Dù sao người đặt Ngả thắng chiếm đa số, trong lúc nhất thời đám người đứng ngoài đã nhỏ giọng hơn rất nhiều, các tiếng giễu cợt cùng trào phúng, thậm chí còn có người tranh chấp với người đặt cược Lý Vân Tiêu thắng.
- Ha ha, đã lâu không có việc náo nhiệt như thế, mọi người kích động cũng không sao.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nói:
- Tỷ thí thắng bại còn chưa biết, cứ chờ xem đi.
Đoan Mộc Thương nói:
- Ta vừa mới thử suy tính, hoàn toàn không có đầu mối, Thiên Đạo khó dò, kết quả tỷ thí đã gần Thiên Đạo rồi.
- Đó là tự nhiên.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nghiêm túc nói:
- Hai người lĩnh ngộ thuật đạo mạnh nhất đương thời, tùy ý phỏng đoán sẽ bị trời phạt, đừng có làm ẩu.
Đoan Mộc Thương le lưỡi, một bộ nghĩ mà sợ bộ dáng.
Về phần mấy người đứng bên cạnh như Thanh Phàm cùng Đằng Quang đều im lặng không nói.
Từ khi Đằng Quang mất đi Thần Đạo Quả, thực lực giảm xuống lợi hại, đang tu dưỡng.
Hơn nữa triệt để buông tha truy cầu thần đạo, một lòng yên lặng tìm hiểu trận pháp, ngược lại thành tựu trận đạo cao hơn một tầng, dưới cơ duyên xảo hợp, cuối cùng đã dùng trận nhập đạo.
Tăng thêm các loại tài nguyên của thành Viêm Vũ, không lâu trước đã bước vào Quy Chân Thần Cảnh.
Tuy đạt tới Thần Cảnh, nhưng tâm tình truy cầu thần đạo đã nhạt, chỉ may mắn nhiều hơn mấy trăm năm thọ nguyên, có thể tiếp tục nghiên cứu trận đạo.
Đoan Mộc Thương nghi ngờ nói:
- Vì sao Ngả còn chưa tới, chẳng lẽ còn chưa chuẩn bị tốt? Nói như vậy Lý Vân Tiêu thắng chắc rồi.
Trác Thanh Phàm khẽ cười nói:
- Làm sao có thể. Ngả tiên sinh đã tới, nhưng mà vừa rồi ồn ào nên không có người chú ý tới thôi.
Hắn dùng tay chỉ xuống:
- Không phải đang ở đó sao.
Đoan Mộc Thương giật mình, nhìn theo ngón tay, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh Ngả trong đám người, tuy hắn đứng ở gần trước nhưng vẫn bị mọi người xem nhẹ.
Không khỏi sững sờ nói:
- Khó trách Ngả quá vô danh.
Trác Thanh Phàm gật đầu nói:
- Ngả tiên sinh là người ít xuất hiện, hơn nữa Ngả tiên sinh không truy cầu hiệu quả khi xuất hiện, tiêu hao thần dịch sẽ ảnh hưởng tỷ thí, Lý Vân Tiêu lại không biết.
Đoan Mộc Thương nói:
- Thì ra là thế, loại chuyện này cũng nằm trong tính toán của Lý Vân Tiêu sao?
Trác Thanh Phàm khẽ lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết rõ tình hình.
- Tất nhiên phải!
Đằng Quang cười cười, nói:
- Theo ta hiểu về Cổ Phi Dương, người này tâm tư kín đáo đáng sợ, mỗi bước đều có tính toán. Chỉ tiếc Ngả cũng không ăn tính toán này, cũng không truy cầu hiệu ứng xuất hiện. Ngả là người rất thực tế.
- Ngả tiên sinh! Là Ngả tiên sinh!
Rốt cục còn có những người khác phát hiện ra Ngả tồn tại, lập tức kinh hô lên, tiếng vỗ tay nhiệt tình vang vọng không nhỏ.
Ngả lúc này xuất hiện trong mắt mọi người, hắn vui vẻ đứng trên trận tháp đối diện Lý Vân Tiêu.
Ngả chất phác tự nhiên, thần thái ít xuất hiện, hoàn toàn đối lập rõ ràng với khí thế của Lý Vân Tiêu, hai người đều nhìn nhau.
Người trước trầm ổn như núi, người sau sáng chói như ngọc.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Quả nhiên Ngả tiên sinh ít xuất hiện, nếu không có người phát hiện tiên sinh, ta còn tưởng rằng là người bán cá tôm ven đường đấy.
Ngả mỉm cười, nói:
- Vân thiếu xem ta là người bán cá tôm ven đường là được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.