Chương trước
Chương sau
Mặc dù mũi nhọn đã lộ ra ngoài, kiếm quang như nước, sáng tới mức người ta khó mở mắt ra, cả chuôi kiếm giống như giọt thủy ngân lớn, không phải đúc ra, mà là một khối như vậy.
- Kiếm như nước chảy, ẩn giấu hào quang trong đó!
Linh Mục Địch kinh ngạc nói một câu.
Mọi người nghe Linh Mục Địch chỉ điểm, lập tức hiểu ý của "Hàm quang" là gì.
Tuy Thiên Chiếu Tử có bảo kiếm trong tay, lại không biết lai lịch, vội hỏi:
- Mục Địch đại nhân, kiếm này lai lịch gì?
Linh Mục Địch thu hồi ánh mắt thường thức, hồi tưởng nói:
- Đây là bội kiếm của Giới Vương đại nhân. Giới Vương đại nhân cũng không phải là người sử dụng kiếm, cũng chưa bao giờ dùng kiếm này chiến đấu qua, lại ưa thích đeo kiếm này bên người.
- Như vậy có thể chứng minh kiếm này bất phàm.
Thiên Chiếu Tử thở dài:
- Đáng tiếc ta cũng không phải người sử dụng kiếm, đợi tí nữa đưa cho Vân thiếu.
Trong nội tâm mọi người hâm mộ không thôi, phần lễ vật này thật sự quá lớn.
Đinh Linh Nhi tiến lên, cười nói:
- Linh Nhi thay Vân đại ca cảm tạ đại nhân.
Thiên Chiếu Tử mỉm cười, nói:
- Nên thế!
Linh Mục Địch lại nhìn qua Đoan Mộc Hữu Ngọc, nói:
- Không biết Ngọc công tử lấy được vật gì?
Mọi người đều nhìn về phía Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc xấu hổ, nói:
- Hai người các ngươi bắt được thứ tốt, mà ta lại không biết nó là thứ gì.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vươn tay, mở năm ngón tay ra, trong lòng bàn tay của hắn có một khối như vỏ quýt, giống như mộng như huyễn, dường như không có thật thể.
Thiên Chiếu Tử nhìn qua, dùng thần thức dò xét, nói:
- Thứ này không phải dịch cũng không phải khí, cảm giác thật kỳ quái, dùng thần thức cảm giác dường như là quy tắc ngưng tụ thành, lại không chân thật.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
- Đại nhân quả nhiên hảo nhãn lực, vật trong tay ta hoàn toàn không có cảm giác ‘ vật thể ’.
Linh Mục Địch ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Phiền toái, vật ấy tên là ‘ Toàn Dương ’, chính là thứ chỉ tồn tại trong quy tắc không gian, ngươi lấy nó ra, chỉ tồn tại trong khu vực đặc biệt.
Đoan Mộc Hữu Ngọc giật mình, vội hỏi:
- Không gian bí tàng này tương liên với quy tắc Thiên Võ Giới sao? Bản thân thứ này tồn tại trong không gian bí tàng.
Ánh mắt Linh Mục Địch tỏa sáng, nói:
- Hẳn là như vậy, hơn nữa quy tắc không gian là vật trọng yếu khí luyện chế thánh khí, ‘ Toàn Dương ’ lại là cực kỳ hiếm thấy trong quy tắc không gian.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
- Đúng lúc cứ đưa cho Lý Vân Tiêu luyện chế thánh khí.
Thiên Chiếu Tử cười nói:
- Lý Vân Tiêu quả nhiên có số mệnh thật tốt, vật của ta và ngươi đều không dùng được, chỉ có thể tiện nghi hắn. Không biết hắn có cơ duyên tốt hay không, lấy được luyện phương, nếu khôngthì Toàn Dương này cũng uổng phí.
Khi nói chuyện không gian đình trệ, sau đó sụp xuống, dường như bị kéo vào một điểm.
Ầm ầm!
Trong tích tắc không gian ngưng tụ thành một điểm đen, sau đó nổ tung thật lớn, nhưng không có năng lượng khuếch tán ra, không trung xuất hiện quầng sáng đen thật lớn.
Mọi người lúc này có cảm giác khó hiểu, quầng sáng đen này dùng lại nửa hô hấp liền biến mất.
Lúc này thân ảnh Lý Vân Tiêu xuất hiện.
- Vân thiếu!
- Vân Tiêu đại ca!
Hơn mười người kinh hô, lập tức chạy tới.
Lý Vân Tiêu đứng đó, thần sắc mê mang, sau đó mê mang mất đi, hắn thanh tỉnh lại.
- Như thế nài? Có lấy được luyện phương không?
Linh Mục Địch dồn dập hỏi.
Tất cả mọi người lập tức dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn hắn.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu cười cười, hắn cười rất tự tin và đắc ý, nhưng lại không khác gì mặt trời ấm áp chiếu vào nội tâm mọi người.
- Ha ha, quá tốt!
Linh Mục Địch vỗ tay cười to, vui vẻ nói:
- Thật sự là Giới Vương đại nhân có linh, Thiên Đạo vận chuyển đứng ở bên phia chúng ta.
Thiên Chiếu Tử khát khao, bức thiết nói:
- Nhanh, nhanh cầm luyện phương ra cho ta xem.
Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:
- Không có được luyện phương.
Bốn phía yên tĩnh quỷ dị, hoàn toàn không có chút âm thanh nào cả.
- Cáp? Nói cái gì?
Linh Mục Địch ngây ngốc, cười nói:
- Ngươi đang nói đùa.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thực không có được luyện phương, không chỉ không có được luyện phương, hơn nữa tất cả vật phẩm đều hủy rồi.
Mọi người: "..."
Thiên Chiếu Tử sững sờ nói:
- Tại sao ngươi còn cao hứng?
Lý Vân Tiêu trợn mắt nói:
- Bằng không làm sao bây giờ? Ta khóc thương tâm sao?
Mọi người im lặng, hơn nữa thần sắc sa sút.
Lý Vân Tiêu nhìn qua mọi người, khiển trách:
- Các ngươi đang làm gì vậy? Một đám ủ rũ, dường như không có luyện phương thì sẽ thua sao? Đừng quên năm đó là ai thắng hắn.
Thiên Chiếu Tử thở dài:
- Ai, tất cả mọi người trở về đi, cũng không phải người chết, nhiều lắm chỉ là tỉ thí mà thôi, làm gì lại sầu khổ như thế chứ.
Lý Vân Tiêu: "..."
Đinh Linh Nhi vội hỏi:
- Còn chưa so tài đâu, hơn nữa Vân Tiêu đại ca có phần thắng thật lớn."
Đoan Mộc Hữu Ngọc lấy Toàn Dương ra, đưa cho Lý Vân Tiêu nói:
- Vật phẩm do quy tắc không gian ngưng tụ thành, là tài liệu trọng yếu luyện chế thánh khí, tặng cho ngươi, không cần cảm tạ.
Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Toàn Dương, nhịn không được cười ha hả, nói:
- Ha ha, đa tạ Ngọc công tử!
Hắn không chút khách khí thu lại, lúc này vui mừng hưng phấn.
Thiên Chiếu Tử lấy kiếm ra, nói::
- Bảo kiếm tặng anh hùng, tặng cho ngươi.
Lý Vân Tiêu mừng như điên, đối với người yêu thích kiếm như hắn đây là bảo vật, vui mừng nói:
- Đa tạ đại nhân!
Thiên Chiếu Tử cười nói:
- Có lẽ, chuyện quyết đấu thuật đạo ngươi không cần đặt trong lòng, chỉ là một cuộc tỷ thí mà thôi, ma chiến mới là chuyện trọng yếu nhất.
Lý Vân Tiêu phiền muộn nói:
- Nghe đại nhân nói như vậy, giống như ta thua chắc vậy?
- Ha ha, nào có, ta chỉ muốn ngươi thả lỏng mà thôi, kỳ thật quyết đấu không phải chuyện trọng yếu như vậy.
Thiên Chiếu Tử vỗ vỗ bả vai hắn.
Những người còn lại nói:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Hơn nữa không ngừng an ủi hắn.
Lý Vân Tiêu giơ ngón giữa lên, khinh bỉ nói:
- Mặc kệ các ngươi!
Mọi người hậm hực mà về, tuy đạt được vài món bảo vật, nhưng phần lớn vẫn có phần thất lạc.
Dù sao cuộc chiến hai tộc quan hệ tới tôn nghiêm của hai tộc, mà bây giờ Yêu tộc thế lớn hơn.
Sau khi trở về thành Viêm Vũ, Lý Vân Tiêu bế quan.
Linh Mục Địch cũng khôi phục thần thái, lôi kéo hắn hỏi:
- Ngươi thật không chiếm được luyện phương?
Lý Vân Tiêu phiền muộn nói:
- Đại nhân cũng không tin ta?
Linh Mục Địch ung dung nói:
- Không phải không tin, mà là ta không nhìn thấy ngươi uể oải, mặc dù không có được luyện phương, sợ rằng đạt được thứ gì tốt rồi.
Bộ dáng tự tin của hắn, hắn dường như có nắm chắc với phán đoán của mình.
- Ha ha.
Lý Vân Tiêu cười to nói:
- Người hiểu ta, Mục Địch đại nhân.
Hắn vụng trộm nói ra:
- Ta mang cả siêu huyền không gian đi.
- Cái gì?
Linh Mục Địch đã giật mình, sợ hãi nói:
- Siêu huyền không gian bị ngươi mang đi? Có ý tứ gì? Ngươi đạt được bí tàng của Giới Vương đại nhân? Tất cả bảo vật trong đó...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.