Chương trước
Chương sau
Mắt Lý Vân Tiêu tràn ngập kinh hoàng:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đám người Linh Mục Địch phát hiện trạng thái Lý Vân Tiêu khác lạ, tiến lên quan tâm hỏi:
- Vân thiếu gia, sao vậy?
Lý Vân Tiêu im lặng một lúc, vẻ mặt buồn bã, hơi bi thương nói:
- Ta vừa rồi đột nhiên cảm giác đến Đế Già đã... Đã chết.
- Đế Già? Ma Chủ?
Những người khác giật mình.
Phi Nghê ngây người, cười nói:
- Chết rồi chẳng phải càng tốt?
Lý Vân Tiêu cười khổ, lắc đầu rồi lại gật đầu nói:
- Có lẽ đi, nhưng ta và hắn từng có duyên phận lớn, một đường đi tới vừa là địch vừa là bạn, Đế Già chết khiến ta hơi buồn.
Linh Mục Địch nói:
- Ngươi không nên bi thương, lần này đã có rất nhiều người chết, mỗi người chết có ý nghĩa với ta, với ngươi, với toàn Thiên Vũ giới lớn hơn Đế Già.
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị gật đầu nói:
- Mục Địch đại nhân nói đúng.
Linh Mục Địch nói:
- Nhưng Đế Già dù gì là phân thân Ma Chủ, rất khó tưởng tượng sao hắn chết được. Có lẽ Ma giới xảy ra biến động chúng ta không tưởng được, hãy thích ứng trong mọi hoàn cảnh đi.
Lý Vân Tiêu gật đầu không đáp, nhưng lòng thầm thắc mắc cái chết của Đế Già.
Cùng thắc mắc với Lý Vân Tiêu còn có Tiểu Hồng ở hải ngoại, cũng rất giật mình.
Cảnh Thất nhíu mày nói:
- Thiên Tôn Giả, người lại tinh thần không yên, là Lý Vân Tiêu lại sử dụng ma binh?
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Ta không thể tu luyện tiếp, ta muốn đi Thiên Vũ đại lục một chuyến.
Cảnh Thấ sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi muốn tìm Lý Vân Tiêu?
Mặt Tiểu Hồng lạnh băng nhìn Cảnh Thất, lạnh lùng nói:
- Ta đi tìm ai liên quan gì ngươi? Không thích thì cút!
Tiểu Hồng nói không khách sáo, nạt xong hóa thành độn quang đi mất, hoàn toàn không để ý Cảnh Thất.
Mặt Cảnh Thất như cương thi tràn đầy tức giận, oán hận. Nhưng rồi gã giậm chân, một quan tài vàng bay lên, Cảnh Thất ở trên quan tài đuổi theo Tiểu Hồng.
Mấy canh giờ sau, đám người Lý Vân Tiêu ra khỏi đường hầm, trở về thành Viêm Vũ
Nhưng mới xuất hiện ở Thiên Vũ giới thì có người biến sắc mặt. Ma khí ngập trời ngưng tụ bên trên thành Viêm Vũ như cơn bão giông tố. Ma khí như mây đen kịt giáng xuống.
Bắc Quyến Nam giật mình kêu lên, tràn đầy cảnh giác.:
- Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nơi đây cũng xuất hiện liệt khe hở?
Mọi người cảnh giác nhìn quanh.
Trận phòng ngự thành Viêm Vũ bị mở lớn nhất, từng luồng sáng vàng nhạt không ngừng khuếch tán từ trong thành.
Nhìn ánh sáng nhạt đó thật ra ẩn giấu sát chiêu cực kỳ lợi hại.
Cường giả trong thành lơ lửng trên cao yên lặng nhìn, dường như chờ giây phút ma khí rơi xuống.
Đinh Linh Nhi trong viện thuật luyện, vẻ mặt lo âu trắng bệch.
Giờ phút này trong thành hầu như trống rỗng, còn lại toàn là cường giả dưới thần đạo. Nếu bị Ma tộc trùng kích thì chỉ có thể dựa vào hộ thành đại trận phòng ngự, nhưng đại trận có thể phòng thủ được bao lâu thì Đinh Linh Nhi không tự tin.
Thiên Chiếu Tử an ủi Đinh Linh Nhi:
- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Đại trận này hỗn hợp mấy chục trận hình khác nhau, xem như trận mạnh nhất đương thời. Néu không được thì thập nhị kim nhân chưa hoàn thành cũng có thể phái lên ngăn cản một chút.
Đinh Linh Nhi gật đầu nói:
- Ta không sợ thành phá, chết cũng không sợ. Ta chỉ sợ cơ nghiệp Vân Tiêu đại ca vất vả xây dựng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Chờ lúc hắn trở về ta không cách nào ăn nói với hắn.
Thiên Chiếu Tử nhíu mày nói:
- Ta thật không hiểu hắn có gì hay, người đầy khuyết điểm lại giỏi lừa nữ hài tử khién ai nấy không oán không hối đi theo hắn.
Đinh Linh Nhi mỉm cười, nụ cười đau khổ, trong đầu hiện ra thân hình Lý Vân Tiêu. Không biết đời này có còn gặp lại nhau?
Thiên Chiếu Tử nói:
- Uy ma khí khổng lồ nhưng mãi không thấy Ma tộc, chưa chắc tệ hại như chúng ta nghĩ. Nếu chỉ là ma khí xâm nhấp thì hoàn toàn không đáng lo.
Đinh Linh Nhi khẽ thở dài:
- Chỉ mong được vậy.
Tuy nói thế nhưng trong lòng mỗi người rõ ràng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ma khí ngập trời, tất nhiên có khe hở quanh đây hoặc mưu đồ nhằm vào thành Viêm Vũ.
Trên không trung, Lý Vân Tiêu nhìn ma khí chăm chú, đôi mắt biến thành màu khác nhau. Lý Vân Tiêu nhìn chăm chú một lúc sau biểu tình cực kỳ khó xem.
Lý Vân Tiêu giật mình nói:
- Tiêu, đây không phải Ma tộc xâm nhập mà ma khí này là... Phong ấn Ma Chủ Phổ thả lỏng.
Đầu Lý Vân Tiêu lóe tia sáng hiểu ra:
- Chắc chắn Phổ cảm nhận được Đế Già chết nên tức giận xông phá phong ấn.
Linh Mục Địch kinh ngạc hỏi:
- Bọn họ chẳng phải là kẻ thù không đội trời chung sao? Tại sao sẽ tức giận?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Quan hệ giữa Đế và Phổ rất kỳ diệu. Hai người vốn đồng nguyên, bây giờ không chỉ Đế Già chết còn có A Hàm Trảm Cốt đao mất, nhất định khiến Ma Chủ Phổ rất tức giận.
Vĩnh Sinh chi giới kinh kêu:
- Với thực lực hiện tại của chúng ta có thể ngan được Ma Phổ tức giận không?
Lý Vân Tiêu lập tức nói:
- Không biết! Nhưng nếu có hộ thành đại trận thêm vào chúng ta thì hơn phân nửa miễn cưỡng có thể đi. Dù sao không phải chúng ta giết Đế Già, Phổ muốn điều tra cũng nên về Ma giới. Chúng ta về thành trước!
Lý Vân Tiêu nói xong mấy người vội vàng chạy như bay xuống.
Lý Vân Tiêu thấy ngay Đinh Linh Nhi trong viện thuật luyện sư, la lên:
- Linh Nhi, mau mở hộ thành đại trận ra cho chúng ta tiến vào!
Đinh Linh Nhi thấy Lý Vân Tiêu thì người run rẩy, mừng như điên, khóc thút thít vì mừng quá.
- Mau, mau mở trận quang để nhóm Vân Tiêu đại ca đi vào!
Đinh Linh Nhi vội truyền lệnh, vì gấp quá nên hơi hơngr.
Viên Cao Hàn đột nhiên ngăn Đinh Linh Nhi lại:
- Không được!
Viên Cao Hàn trầm giọng nói:
- Đám người Lý Vân Tiêu sao có thể về vào lúc then chốt này được? Ta nghi ngờ có trá. Đám người này rất có thể là Ma tộc biến ra lừa chúng ta,vừa mở cửa thành liền có nguy hiểm.
Đinh Linh Nhi sửng sốt sau đó lắc đầu nói:
- Nhưng lỡ như đúng là nhóm Vân Tiêu đại ca thì sao?
Viên Cao Hàn nói:
- Lý trí một chút đi, sao Lý Vân Tiêu có thể về vào lúc này được?
Đinh Linh Nhi ngước lên nhìn chăm chú bầu trời, kiên quyết nói:
- Ta tin tưởng đó thật sự là Vân Tiêu đại ca.
Viên Cao Hàn nhíu mày hỏi:
- Dựa vào cái gì?
Đinh Linh Nhi kiên định nói:
- Trực giác!
Viên Cao Hàn nạt:
- Trực giác? Ha ha, đại địch trước mắt mà ngươi nói là bằng vào trực giác, không thấy buồn cười sao?
- Không đáng cười chút nào.
Đinh Linh Nhi lạnh nhạt nói:
- Ngươi không có trực giác thì dựa vào cái gì phán định không là thật sự? Trong tình huống không thể xác định, ta sẽ giải quyết theo chiều hướng thật.
Viên Cao Hàn biến sắc mặt nói:
- Không thể xác định thật giả thì càng nên giải quyết theo hướng giả sao?
Đinh Linh Nhi mỉm cười nói:
- Vì các ngươi quá chú ý an nguy của thành Viêm Vũ, còn ta chú ý an nguy của Vân Tiêu đại ca. Thành Viêm Vũ thì nếu Vân Tiêu đại ca không còn, ta không thèm lo nó chết sống thế nào.
Đinh Linh Nhi trầm giọng quát, mệnh lệnh truyền đi xa:
- Ta ra lệnh mở hộ thành đại trận!
Viên Cao Hàn căng thẳng định ngăn cản nhưng bị Thiên Chiếu Tử kéo lại, lắc đầu với gã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.