Vạn Nhất Thiên quay đầu liếc lão nhân tóc bạc áo gai như đang trưng cầu ý kiến, mãi khi lão nhân đồng ý mới nhấc chân tiến lên.
Quản gia giật mình nhìn, không rõ lão nhân tóc bạc là ai, dường như thân phận địa vị cao hơn Vạn Nhất Thiên.
Mọi người đi qua mấy hành lang gấp khúc, bên trong tràn đầy hoa viên, núi giả, nước chảy, thậm chí còn có thác nước, cảnh tượng phồn hoa giàu có trên đời.
Vạn Nhất Thiên không kiềm được châm chọc:
- Tiểu tử Lý Dật thật biết hưởng thụ, đây còn là người luyện rõ sao?
Quản giả cười gượng, khó tiếp lời được.
Lát sau đoàn người đến trước một tòa đại điện.
Vạn Nhất Thiên ngừng bước chân:
- Đinh Sơn đã đến?
Quản gia trả lời ngay:
- Đinh Sơn đại nhân đã tới từ mấy canh giờ trước, hiện đang nghĩ ngơi trong điện.
Vạn Nhất Thiên chậm rãi hỏi, không nhìn ra biểu tình:
- À, vậy Lý Dật thì sao? Không ở trong điện? Sao ta cảm thấy trong điện còn có khá nhiều người?
Quản gia cung kính nói:
- Đúng là còn có một vài đại nhân, là hào kiệt các phương do thành chủ mời đến.
Vạn Nhất Thiên cố ý lớn tiếng:
- Hào kiệt các phương? Hừ, sao ta không biết mặt một người nào?
Người trong điện nghe rõ ràng. Vạn Nhất Thiên cất bước đi vào điện.
Trong phút chốc ánh sáng vàng đâm đau mắt, bàn ghế, rường cột bên trong toàn bằng vàng ròng.
Tuy cục vàng không đáng tiền trong mắt bọn họ nhưng hình tượng nhà giàu mới nổi kiểu này vẫn khiến Vạn Nhất Thiên cảm thấy bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808558/chuong-3422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.