Bọn họ không biết rõ tình huống bên ngoài, chỉ biết cúi đầu nghe lệnh. Nhưng bọn họ nghe hiểu dường như phải đấu lại kẻ thù siêu lợi hại, lòng thầm khó chịu.
Lý Vân Tiêu hơi động tâm điều kiện Ninh Khả Nguyệt đưa ra, nhưng lãnh thổ một vực thì hơi quá. Nếu lỗ mãng nhường ra thì Lý Vân Tiêu sẽ là tội nhân thiên cổ của nhân tộc, hắn không gánh nổi tội lỗi này.
Linh Mục Địch cũng chung suy nghĩ, mở miệng nói:
- Có thể cho ngươi nơi to cỡ mười tòa vương thành, nhiều hơn nữa thì không được.
- Hừ! Mười tòa vương thành, đó là mấy phần trăm trong một vực?
Ninh Khả Nguyệt rất bất mãn, tức giận nói:
- Ngươi đang bố thí cho ta sao?
Ninh Khả Nguyệt không nhường một bước, lạnh lùng nói:
- Mười tòa vương thành chỉ là bước đầu của ta và Mục Địch đại nhân, có được hay không còn chưa biết, phải về Thiên Vũ Minh bàn lại với mọi người. Tộc ta nhường bước đến đây là cùng, tuyệt đối không thể hy sinh nhiều hơn nữa.
Ninh Khả Nguyệt không chút nể mặt bác bỏ, mặt châm chọc:
- Hừ! Nhiều lời vô ích. Trong đại lục này nói đến thì dù là thời đại chân linh khắp nơi thì lãnh thổ Đồng tộc ta không chỉ mười vương thành. Huống chi nhân tộc bây giờ quá yếu, muốn cực hạn chúng ta trong khoảnh đất đó đúng là mơ giữa ban ngày!
Lý Vân Tiêu mặt không đổi sắc, nói:
- Ngươi cũng biết thời đại khác, ngày xưa Dận Vũ cũng quân lâm thiên hạ, giờ ngươi đi kêu Dận Vũ quân lâm thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808556/chuong-3420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.