Tiểu Thanh nói:
- Phúc cũng là họa, họa lại là phúc. Tuy ngươi giữ được Hỗn Thiên Nghi nhưng vì thế mà chọc giậ Hoang, bị hủy chân khu. Nếu lúc đó đưa Hỗn Thiên Nghi cho Hoang có lẽ còn giữ lại một thân tu vi.
Thương lắc đầu nói:
- Không phải ta không muốn giữ tu vi mà ta dự cảm được khí vạn đã tận, đường thần đạo đi tới cuối.
Tiểu Thanh nhướng mày nói:
- Vậy sao?
Lê bật khóc:
- Thương đại nhân, không đâu!
Lê che mặt khóc rấm rứt, cố nén không để mình quá bi thương.
Thương rất là thản nhiên cười nói:
- Lê, đừng khóc. Thật ra ta sớm có cảm giác này. Cho tới nay ta luôn tự hỏi mình, ta thật sự là người thiên đạo chọn sao? Trước kia ta chưa từng nghi ngờ, vì nếu không phải thì lý do ta trắc trở mấy vạn năm, xuyên đến thời đại này nằm ở đâu?
Lê nức nở nói:
- Thương đại nhân chính là hoàng của vạn yêu, mãi mãi là hoàng của vạn yêu ở trong Lê!
Thương mỉm cười nói:
- Trong thời gian ở địa lao ta nhớ lại cuộc đời mình, từ mấy vạn năm trước đến bây giờ, các chuyện hiện ra trong đầu. Ta đột nhiên cảm thấy dù ta không phải người thiên mệnh chọn, ông trời khiến ta trắc trở mấy vạn năm đến thời đại này tất nhiên có mục đích.
Tiểu Thanh hỏi:
- Ngươi đoán ra mục đích đó là gì chưa?
Thương gật đầu nói:
- Ta phải làm chút gì đó cho yêu tộc.
Lê bật khóc:
- Bọn họ đối xử như thế với đại nhân mà đại nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808545/chuong-3409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.