Vì khi nhắm mắt sẽ có khủng bố vô cùng sinh ra từ tâm.
Khi Cố Thanh Thanh lại mở mắt thì thời không trước mắt biến đổi, nàng ở trong vũ trụ đen ngòm mênh mông vô bờ, không ngừng rơi vào chỗ sâu trong. Thời gian và không gian trôi đi bên người, không thể níu giữ.
Khiến Cố Thanh Thanh hãi hùng là cảm giác này không có cuối, nàng sẽ rơi mãi cho đến khi chết.
Bốn người khác cũng túng huyễn thuật, cảnh tượng khác nhau nhưng có một điểm giống là năm người cùng cứng lại, ngừng ngay khi định tấn công, như bị đóng đinh.
Đoan Mộc Hữu Ngọc kinh kêu:
- Đó là... Địa Lão Thiên Hoang!?
Trong phạm vi trăm trượng quanh Ninh Khả Nguyệt, những người nhìn nàng đều thấy ánh sáng đỏ, không thấy bóng người. Trong cái khe hở to có một vầng trăng máu chậm rãi dâng lên, treo trên trời cao.
Người Lý Vân Tiêu run rẩy lấy lại tinh thần từ trạng thái thẫn thờ, hét to:
- Tuyệt đối đừng xem mặt trăng đó!
Nhưng đã quá muộn, mọi người ngơ ngẩn nhìn vầng huyết nguyệt, tất cả đều ngây dại.
Ba Mộc, Ba Long, huynh muội Đoan Mộc đều trúng chiêu.
Người duy nhất may mắn thoát khỏi chỉ có Lý Vân Tiêu, Hoang và Ngải cách ngàn trượng bày kết giới.
Nhưng dù là Hoang và Ngải cũng lòng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán bọn họ.
Ánh sáng đỏ chói mắt, huyết nguyệt đó trùng kích tinh thần bọn họ khó tả, cả người hoảng hốt.
Người Ngải phủ một tầng thuật thần chi quang đối kháng yêu lực huyết nguyệt, xuyên qua thế giới ánh sáng đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808540/chuong-3404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.