Một kích kia đánh trúng thì Lý Vân Tiêu không chết hơn phân nửa cũng bị thương nặng.
Mặt trời nóng cháy chậm rãi tối đi, cách bên trái ngàn trượng, mặt Tù tái nhợt, mắt đầy lệ khí. Tay phải Tù chắp sau lưng, bàn tay đẫm máu.
Mạch máu trong cánh tay Tù đứt toạc, hư quang thấp thoáng không thấy vết thương, chúng đang chậm rãi khép lại.
Nhưng Tù cảm thấy tốc độ lành đó cực kỳ chậm và vô dụng.
Tuy rằng có được thân hình nhân loại hư quang cảnh nhưng dù sao không phải thân thể long tộc, các loại thần thông khó mà thi triển, không có linh hồn tạo hóa cảnh.
Bên kia mặt trời nóng cháy, cách xa mấy ngàn trượng, Lý Vân Tiêu hiện hình, cũng rất chật vật, người đầy máu.
- Phu quân!
Ánh sáng đỏ chợt lóe, một đoàn lửa đáp xuống bên cạnh Lý Vân Tiêu biến ra chân thân Phi Nghê. Nàng lo lắng xem xét vết thương của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu thở hắt ra:
- Ta không sao.
Lý Vân Tiêu vận chuyển nguyên công, vết thương trên người dần lành lại.
Hóa Tu cực kỳ tức giận nhìn Tù chằm chằm, hung tợn nói:
- Phu thê chúng ta hợp sức cùng nhau đánh chết con sâu Tù đi!
- Hừ! Nàng còn rảnh rỗi đến đối phó ta sao?
Tù cười lạnh nói:
- Nàng gọi hắn là phu quân? Ta phải giết Lý Vân Tiêu mới được!
Phi Nghê kinh ngạc hỏi:
- Ta gọi hắn là phu quân liên quan gì ngươi?
Mắt Tù bắn ra tia sáng, gã liếm môi nói:
- Thiên Phượng chân huyết của nàng sắp đại thành, chờ khi ta lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808504/chuong-3368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.