Chương trước
Chương sau
Làm xong tất cả chuyện này thì Lý Vân Tiêu gác hết sang một bên, bắt đầu tu luyện.
Một tay bắt ấn trước mặt, đầu ngón tay hiện ra một vòng sáng vàng do bốn Ma Kha cổ tự tổ thành xoay tròn trước ngón tay Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng không nhúc nhích trong hư không.
Đó là thủ ấn từ chỗ Thái Sơ chân quyết, lúc trước Bách Luân kết Y cưỡng ép rót Thái Sơ chân quyết và lĩnh ngộ bản thân cho Lý Vân Tiêu, giống như nhét nguyên cái bánh bao vào mồm, cần tiêu hóa dần.
Càng tu luyện Thái Sơ chân quyết thì lĩnh ngộ thiên đạo càng sâu thêm một tầng, như có cái gì quanh quẩn trong lòng Lý Vân Tiêu rồi mãi mà không nắm bắt được.
Loại cảm giác mông lung tràn ngập trong lòng Lý Vân Tiêu, có một vấn đề luôn khốn nhiễu trong lòng hắn. Phải làm sao để vũ giả ma hóa thoát khỏi ma chưởng? Cần lĩnh ngộ thiên đạo cao hơn nữa mới tìm ra đáp án.
Từ xưa đến nay trong vô số cường giả đại năng lĩnh ngộ thiên đạo sâu sắc nhất là Ma Kha Cổ Thần, để lại Ma Kha Cổ Thần quyết càng là thần quyết số một thiên hạ đương thời.
Cách thoát khỏi ma chưởng chỉ có thể tìm ra đáp án từ Ma Kha Cổ Thần quyết.
Lý Vân Tiêu đã nắm giữ nhiều về hai thiên thần quyết Đại Giới, Đại Diễn, hai bên xác minh giả mở nhiều ý nghĩa ma Kha cổ tự. Hiện tại tu luyện Thái Sơ chân quyết vì Lý Vân Tiêu muốn càng giỏi nữa.
Mấy ngày bình yên.
Mọi thứ trong Thiên Vũ giới sắp xếp đâu ra đấy, các đại tông phái trong thiên hạ lục tục phái cường giả tiến đến tu luyện, bao gồm thiên Thiên Ưng Thần miếu, Mai gia, những môn phái có qua lại với Lý Vân Tiêu.
Đã mấy angày Lý Vân Tiêu chưa nhúc nhích chút nào, giữ một tư thế, ánh sáng trên đầu ngón tay xoay tròn như bánh xe chẳng có một chút biến hóa.
Hôm nay đầu ngón tay Lý Vân Tiêu run nhẹ, mấy Ma Kha cổ tự ẩn vào, ánh sáng vàng tán đi.
Lý Vân Tiêu mới tỉnh táo lại từ nhập đỉnh, đầu mày chứa giận dữ ngước nhìn trời.
Lý Vân Tiêu đang tu luyện trên bầu trời đất phong ma, cách thành Viêm Vũ một khoảng nhưng dao động nguyên lực nhẹ nhàng từ thành Viêm Vũ truyền đến vẫn bị hắn cảm nhận được.
- Xa như vậy cũng có thể truyền đến dao động thì dĩ nhiên là đánh nhau rất kịch liệt, không biết thần thánh phương nào thực lực có thực lực như vậy.
Đương thời không nhiều người dám xông vào thành Viêm Vũ.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc, ánh sáng xanh chợt lóe, hắn biến mất tại chỗ.
Trên bầu trời thành Viêm Vũ mây đen nặng nề giáng xuống như bình yên trước cơn bão, nhưng mưa mãi không rơi xuống, không khí nặng nề làm người khó thở.
Mấy bóng người nhỏ xíu đứng rải rác trên bầu trời, từ trong thành nhìn ra như các đốm đen nhỏ bằng con kiến.
Các đốm đen mỗi lần va chạm sẽ lan tràn ánh sáng chói lòa khuếch tán bốn phương tám hướng.
Có đám người Linh Mục Địch, Tân Thần, Bàn Nghị chiến đấu nhưng lộ dấu hiệu không đánh lại, bị ép liên tục thụt lùi.
Chỉ có hai kẻ xâm nhập, chiến giáp che toàn thân, chiêu thức cương mãnh bá đạo, phù hợp thiên đạo, mỗi một chiêu đều có thật nhiều phù văn bay quanh người.
Giọng Lý Vân Tiêu từ trên bầu trời vọng xuống:
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là oan gia ngõ hẹp.
Ánh sáng xanh chợt lóe, Lý Vân Tiêu xuất hiện trong chiến trường.
Dao động chiến đấu truyền đi khá xa, có vài cường giả đang bế quan bị bừng tỉnh hóa thành cầu vồng bay đến.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hai người kia, trong mắt lóe sát khí:
- Chiến Phách, Chiến Du, các ngươi cố ý đến chịu chết sao?
Hai cường giả mặc giáp vàng kín mít chính là hai huynh đệ Chiến Phách, Chiến Du. Bọn họ cũng ra từ Vĩnh Sinh chi giới, truy tìm tung tích quy tắc thập phương đến đây nhưng bị thành Viêm Vũ ngăn lại.
- Là ngươi!
Nét mặt Chiến Du sa sầm hỏi:
- Ngươi chính là chủ thành Viêm Vũ?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không phải oan gia không gặp nhau, hai vị đã đến rồi thì yên tâm ở lại đi.
Lý Vân Tiêu nói câu này đã tỏ thái độ. Đám người Linh Mục Địch, những cường giả mới đến lập tức tản ra bao vây hai huynh đệ vào giữa.
Dù có mắt đều thấy hai huynh đệ thực lực cường đại nhưng nơi này là thành Viêm Vũ, sân nhà của họ, dù là cường giả tạo hóa cảnh đến cũng phải nằm xuống!
Chiến Du âm trầm nói:
- Không ngờ tiểu tử nhà ngươi là nhân tài, hai huynh đệ ta tiến đến chỉ muốn tham ngộ quy tắc thập phương, không cố ý đối địch với quý phái.
Lý Vân Tiêu ung dung nói:
- Quy tắc thập phương này là của thành Viêm Vũ, hoặc nên nói là quy tắc thập phương của Nam vực. Ta là chủ thành Viêm Vũ cũng là chủ Nam vực, nơi này không hoan nghênh các ngươi, mời đi ba vực khác tham ngộ.
Chiến Phách tức tối nói:
- Đó là lực lượng quy tắc Thiên Vũ giới, không phải một mình ngươi sở hữu!
Lý Vân Tiêu liếc Chiến Phách, khinh thường nói:
- Bất cứ một tòa linh sơn bảo địa nào đều là của chúng sinh Thiên Vũ giới. Các ngươi kêu các đại phái nhường lại cho mọi người cùng hưởng chung đi. Như Phiên Thiên Phúc Địa Ấn trong tay các ngươi là kết tinh trí tuệ của tiền bối Thiên Vũ giới, nên thuộc về mọi người, sao có thể bị hai người các ngươi ích kỷ chiếm làm của riêng?
Hàng loạt câu khiến Chiến Du, Chiến Phách á khẩu.
Chiến Du hừ mũi:
- Ta không muốn cãi bướng với ngươi. Huynh đệ ta nhất định phải tham ngộ quy tắc thập phương, nhưng nếu ngươi là địa chủ thì chúng ta không muốn đối địch với ngươi, hãy nói cách hai baên vừa y đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Cách hai bên vừa ý rất đơn giản, các ngươi tham gia Thiên Vũ Minh là có thể tùy ý hưởng thụ tài nguyên biến mất mười vạn năm, thứ khác miễn bàn.
- Cái gì?! Tham gia thành Viêm Vũ?!
Chiến Du nổi giận nói:
- Ngươi muốn hai huynh đệ ta làm thuộc hạ của ngươi, nghe lệnh của ngươi sao? Quá càn rỡ, quá tự phụ!
Chiến Phách sắc mặt khó xem nói:
- Dù là Diệp Kình Vũ Đông vực chi vương ngày xưa cũng không thể thu phục huynh đệ ta, ngươi dựa vào cái gì!
Lý Vân Tiêu phất tay nói:
- Không dựa vào cái gì, ta cũng không làm khó dễ huynh đệ các ngươi, mời trở về đi.
Chiến Du, Chiến Phách không nhúc nhích, đứng ngây như phỗng trên cao, bọn họ nên làm sao.
Lý Vân Tiêu cười khẩy hỏi:
- Sao? Muốn ở lại ăn đòn? Đừng quên chúng ta có xích mích chưa giải quyết, bản thiếu gia bận nhiều việc không rảnh để ý các ngươi. Nếu các ngươi có nhu cầu ăn đòn thì ta không ngại hoàn thành ước mơ giúp người!
Sát khí từ người Lý Vân Tiêu lan tràn. Mấy người khác con ngươi hơi co rút, bắt đầu vận chuyển nguyên công, chờ Lý Vân Tiêu ra lệnh một tiếng là tấn công ngay.
Đột nhiên một cầu vồng bay tới, nhấp nháy vài cái đã đáp xuống một góc chiến trường biến thành hình dạng nam nhân, là Liêu Tinh Thần của đảo Huyền Ly.
Liêu Tinh Thần sửng sốt kêu lên:
- Thì ra là huynh đệ Chiến gia.
Chiến Du chắp tay chào:
- Tinh Thần đại nhân.
Liêu Tinh Thần chắp hai tay đáp lễ, hỏi:
- Chắc hai vị cũng đến vì lực lượng quy tắc?
Chiến Du đáp:
- Đúng vậy! Đại nhân đã ở đây thì đảo Huyền Ly cũng nên thẩm thấu vào. Xin đại nhân phân xử cho, Lý Vân Tiêu chiếm cứ quy tắc thập phương chiếm làm của riêng, trong thiên hạ làm gì có chuyện hoang đường như vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.