Hơn mười vũ giả giật mình kêu lên:
- Trác Thanh Phàm!
Bọn họ không dám khinh thường nữa, khuếch tán thần thức đến mức lớn nhất, hợp sức kết trận, cẩn thận ứng đối.
- A! Ta nhớ ngươi, lúc ở Đông hải từng gặp mặt một lần.
Trác Thanh Phàm chậm rãi ra khỏi hư vô, tay phải cầm Thương Hải Như Trần, cảm thán rằng:
- Sớm biết hôm nay thì lúc ở Đông hải ta đã tiện tay chém ngươi rồi.
Bạc Vũ Kình hừ lạnh một tiếng:
- Bây giờ chém có lẽ còn kịp.
Trác Thanh Phàm lắc đầu nói:
- Không nói đến có chém ngươi được không, dù thật sự có thể thì cũng rất tốn công. Ta chỉ muốn phá đại na di trận, ngươi đừng ngăn cản ta được không?
Bạc Vũ Kình nói:
- Ngươi thấy sao?
Trác Thanh Phàm cười khổ nói:
- Như lời các hạ nói, trên đời không có gì là không thể.
Trác Thanh Phàm chỉ vào trán, nói:
- Chỉ có chúng ta không nghĩ ra.
Bạc Vũ Kình ôm kiếm đứng:
- Ngươi cứ nghĩ từ từ đi.
- Ôi chao, thôi bỏ đi.
Trác Thanh Phàm giơ Thương Hải Như Trần trước mặt:
- Con người của ta bẩm sinh đầu óc ngu dốt, sợ trong lúc suy nghĩ thì nhóm Lý Vân Tiêu đã chết rồi.
Bạc Vũ Kình mỉm cười nói:
- Yên tâm, mạng hắn cứng lắm, không chết dễ vậy.
Trác Thanh Phàm nói:
- Nhưng cũng không được, ta vừa tham gia Thiên Vũ Minh nên biểu hiện một chút, lập công lao mới tốt.
Trác Thanh Phàm nói xong lắc người vẽ ra một đống tàn ảnh đầy trời, nhiều cỡ mấy trăm bay đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808425/chuong-3289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.