Tiểu Ngã sợ tới mức liên tục khoát tay, kinh hoảng nói:
- Không, ta không sợ.
- Không sợ thì sao lại sợ tới mức này?
Lý Vân Tiêu nhìn mắt của hắn, giống như nhìn thấu tâm tư trong đó.
Gương mặt tiểu Ngã đỏ bừng, không biết trả lời thế nào.
Linh Mục Địch nhìn không được, ho khan hai tiếng, nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi nói cũng như chưa nói, hắn chột dạ mà thôi.
- Đúng thế, ta chột dạ.
Tiểu Ngã sững sờ, lập tức trở nên trấn định, bộ dáng của nó hiện tại là một tiểu hài mười hai tuổi, yên tĩnh một chút mới nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Ta cũng không chọc ngươi cái gì, tại sao phải sợ?
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi chột dạ cái gì ta làm sao biết, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi.
Tiểu Ngã mở to mắt, tức giận nói:
- Là ngươi làm ta sợ!
Lý Vân Tiêu vươn tay, đòi hỏi nói:
- Không với ngươi nói nhảm, cầm chút Thái Nhất huyền khí ra đây.
- Thái Nhất huyền khí?
Linh Mục Địch và ba người đều cả kinh, mặt lộ vẻ vui mừng. Bọn họ tự nhiên biết rõ đây là thứ gì, chỉ cần cóThái Nhất huyền khí, cứu Lâm có nắm chắc thật lớn.
Phốc!
Tiểu Ngã phun mấy lít máu tại chỗ, thất thanh nói:
- Ngươi nói cái gì?
Hắn giật giật lỗ tai của mình, cả kinh kêu lên:
- Ta không có nghe sai chứ?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Chớ giả vờ trước mặt ta, hôm nay không cầm Thái Nhất huyền khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808387/chuong-3251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.